Thượng Quan Kinh Hồng………
Không nói đến đám người lão Thiết đang ở đó, còn có cả Trữ vương bọn họ đang ngồi rải rác xung quanh nữa.
Hắn cư xử bình thường một chút có được không.
Kiều Sở thở dài, khi nàng đi đến trước mặt hắn, hắn lập tức đứng lên, ánh mắt lại càng thêm nóng rực.
Cảnh Thanh vốn đang ngồi bên cạnh hắn liền bị hắn đuổi đi: “Qua chỗ khác ngồi”
Cảnh Thanh lập tức dứng dậy tìm một chỗ ngồi khác.
Kiều Sở đang chuẩn bị ngồi xuống, Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên đưa tay đỡ thắt lưng nàng, Kiều Sở phiền chán nghiêng người muốn tránh đi, hắn lại nói, chỗ này ướt.
Ngữ khí rõ ràng, còn dùng ống tay áo đi lau cái bàn.
Kiều Sở ngẩn người, không chút suy nghĩ bắt lấy tay hắn: “Gọi tiểu nhị đến đi”
Nàng nói xong lập tức hối hận, trên tay ấm áp, đã bị Thượng Quan Kinh Hồng thuận thế cầm lấy, một đôi mắt gắt gao nhìn nàng, tròng mắt sáng rực chứa đầy ánh sáng khiến cho cả người nàng không được tự nhiên.
Nàng muốn rút tay ra, chỉ vừa mới động một cái, hắn đã nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng, làm mình làm mẩy trước mặt nhiều người như vậy có đẹp mắt không.
Kiều Sở nổi giận không được, mà không nổi giận cũng không xong, bực mình ngồi xuống, cắn răng nói: “Cũng biết ở đây có nhiều người, chàng còn không mau buông tay!”
Thượng Quan Kinh Hồng lại ghé sát bên tai nàng: “Ta đối xử với thê tử như vậy thì có cái gì không đúng”
Nhiệt khí thổi vào bên tai, Kiều Sở khẽ run lên, không giận ngược lại còn cười, cũng ghé bên tai hắn mà nói: “Chàng nếu còn như vậy, ta lập tức bỏ đi, cho dù có náo loạn đến mức phải hất văng cả bàn ghế thì ta cũng đi”
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng tối sầm lại, từ từ buông nàng ra: “Ta đã chuẩn bị thức ăn, phòng bếp đang hâm nóng lại, hiện giờ để ta bảo bọn họ đưa lên, nàng ăn trước đã rồi nói sau.
Ta không ăn mặn cho nên cần phải có Phương thúc đi theo giúp ta nếm thử, hắn nói được thì ta mới có thể để cho nàng ăn”
Kiều Sở lại sững người, qua một lúc mới nói: “Không cần, ta ăn một ít lương khô là được rồi”
“Không được!” Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng không chút nào che dấu đều là đau lòng, còn có cả nghiêm khắc, thanh âm nhỏ nhẹ như dỗ dành: “Việc gì cũng được, nàng nói thế nào thì sẽ là thế ấy, nhưng duy chỉ có sức khỏe của nàng là ta……………”
“Đủ rồi, không cần nói nữa!”
Vẻ mặt như vậy, cho đến nay chưa từng xuất hiện trên mặt hắn, hắn không cần phải để nàng nhìn thấy vẻ mặt như vậy! Kiều Sở đột ngột cắt ngang lời hắn, bất giác thanh âm bén nhọn cất cao hơn bình thường, làm cho những người ngồi xung quanh phải giật mình nhìn lại.
Đám người Trữ vương và một bàn mấy người lão Thiết đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, còn những khách nhân khác thì hoặc nâng mắt hoặc quay đầu nhìn nàng.
Thật không biết lúc này trong mắt mọi người nàng là một nữ nhân thế nào? Chắc hẳn đều nghĩ nàng là kẻ xấu thôi.
Một nữ nhân trên mặt có một vết sẹo xấu xí dữ tợn, lại còn không biết điều.
Lúc ra khỏi Triêu Ca, nàng vì muốn có một cuộc sống chân chính tự do cho nên không còn mang khăn che mặt nữa.
Một tiểu cô nương bé nhỏ ngồi ở bàn bên cạnh nhìn thấy nàng, giống như bị dọa, “Oa” một tiếng liền khóc lên.
Trong lòng Kiều Sở cười khổ, xem ông bà cha mẹ cẩn thận dỗ dành đứa bé, ánh mắt có chút trách cứ nhìn về phía nàng.
Nhưng có lẽ là vì nhìn thấy một bàn của nàng toàn là thanh niên cường tráng, khí thế bất phàm cho nên dù có bất mãn cũng không dám ý kiến.
Lúc này không ngờ lại có một đại hán râu ria đầy mặt cười lạnh nói, đúng là ác phụ! Bộ dáng đã xấu xí như thế, còn dám______
Giọng nói dõng dạc của đại hán bỗng dưng nín bặt!
Theo ngay sau đó là tiếng đổ vỡ trên đất.
Nguyên lai là một tiểu nhị đang bưng rượu cùng thức ăn vừa lúc đi ngang qua bàn của đại hán kia thì không biết là bị cái gì dọa cho khiếp sợ, buông luôn cả khay thức ăn xuống đất.
Đập vào mắt mọi người là một nửa chiếc đũa đang cắm sâu vào trên cánh tay của đại hán, khiến cho hắn không ngừng thống khổ la hét, máu loãng trên cánh tay chảy ròng ròng xuống đất.
Những hán tử ngồi cùng bàn với hắn đều là người giang hồ, lúc này đều đứng bật dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn thanh bào nam tử vừa mới vô duyên vô cớ đả thương người.
Lòng Kiều Sở mạnh nhảy dựng, Thượng Quan Kinh Hồng hơi thùy mâu, nhìn vết thương trên bàn tay như bạch ngọc, nửa cây đũa còn lại vẫn đang nắm chặt trong tay.
Khóe miệng hắn nhếch lên, trở tay ném nửa chiếc đũa xuống đất, lực đạo mạnh đến nỗi đầu đũa cắm sâu vào trong đất, lưu lại trên mặt đất một cái lổ nhỏ____
Cả hán tử bị thương lẫn những hán tử cùng bàn đều kinh hãi, nhìn cái lỗ hổng do nửa chiếc đũa xuyên qua tạo thành mà lòng phát run.
Nội lực thâm hậu như vậy……..
“Chi phí ăn uống hôm nay của các vị hết thảy để ta trả.
Coi như là thay nội tử của ta cáo lỗi”
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn về một bàn của tiểu cô nương vừa bị dọa khóc ở bên cạnh, một lão giả ngồi bên đó tựa hồ là ông nội của đứa nhỏ liền đứng dậy khom người.
Khách điếm vốn đã chìm trong im lặng, lão giả kia vội đứng lên hoàn lễ, xua tay liên tục, run giọng nói: “Không cần, không cần a”
Thượng Quan Kinh Hồng lại mị mâu nhìn mấy tên hán tử bên kia: “Nàng là người thế nào, không đến phiên các ngươi nói! Nàng là người thế nào, các ngươi thì biết cái gì!”
Hai chữ cuối cùng rơi xuống, sự áp bách trong giọng nói của hắn toàn bộ liền hóa thành sát khí lạnh lẽo.
“Mẹ ngươi, ngươi điên rồi, có nam nhân nào sẽ hành xử như ngươi, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một con đàn bà của ngươi mà thôi” Đại hán bị thương phẫn nộ nói, nhưng trong đầu hắn theo bản năng lại không ngừng nhắc chính mình chớ có nói thêm nữa.
Kiều Sở nhận thấy bốn phía ai ai cũng đều là thần tình khiếp sợ, nàng giật mình khôi phục lại tinh thần, đứng dậy lôi kéo Thượng Quan Kinh Hồng, tức giận nói: “Chàng đừng có nổi điên như vậy nữa có được không!”
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn chòng chọc nàng một lúc, sau đó hướng Phương Minh phân phó: “Phương thúc, bảo tiểu nhị mang thức ăn lên”
Một bàn của bọn họ vốn lúc đầu nhìn thấy hai người đùa giỡn tâm vừa là lo lắng, vừa có chút buồn cười, nhưng hiện tại thì dây thần kinh của từng người đều căng như dây đàn.
Phương Minh lập tức ứng lời, đứng dậy đi nhắc tiểu nhị vẫn còn đang giật mình chôn chân tại chỗ đem thức ăn lên.
Tiểu nhị vẫn đứng ngây ra như khúc gỗ, bị chưởng quầy nãy giờ vẫn im lặng đi đến lôi kéo, vội vàng nói :”Được, được, lập tức mang lên ngay!”
……..
“Nàng ăn một chút gì đi, nàng hôm nay đi một đường ngoại trừ một cái bánh mì thô còn chưa ăn cái gì tử tế nữa…”
Kiều Sở đang cắn chặt môi, chợt nghe thanh âm mềm nhẹ của Thượng Quan Kinh Hồng vang lên bên tai____hắn vẫn cứ một mực đi theo nàng, đến ngay cả việc nàng ăn cái gì cũng để ý kỹ như thế! Một cơn kích động phút chốc bùng nổ tự đáy lòng, nàng mạnh mẽ hất bàn tay hắn đặt trên đỉnh đầu nàng ra, kiềm nén cơn tức giận, từ tốn nói: “Mau xin lỗi đi.
Không ai cấm được chàng cậy mạnh gây thương tích cho người khác, nhưng vũ lực không phải dùng cho những việc như vậy!”
“Hắn vũ nhục nàng, ta sẽ không xin lỗi” Thượng Quan Kinh Hồng thật sâu tự giễu cười, mâu quang u ám: “Ta làm sai, muốn bồi thường thì có gì khó khăn!”
Kiều Sở không hiểu ý hắn, nhưng động tác của hắn lại quá nhanh, “Ba” một tiếng, nàng sững người, đã thấy trên cánh tay hắn chảy xuống một đường máu, máu rơi xuống cả tay nàng, rõ ràng máu ấm nóng, nhưng một cảm giác lạnh lẽo không biết từ đâu lại thấm qua da thịt xuyên thẳng vào trong tim nàng.
“Gia_____”
Cảnh Thanh liền kinh hô, chưởng quầy cùng tiểu nhị đúng lúc này bưng thức ăn lên, nhìn thấy cảnh tưọng trước mắt, cái khay trên tay tiểu nhị lại lần nữa run lên, nhưng may mắn lần này không có bị đổ, mà trên tay rất nhanh liền nhẹ bẫng, nguyên lai là cái khay đã được thanh bào nam tử kia vững vàng đón lấy đặt lên trên bàn, lại đơn giản phân phó: “Lau bàn”
“Như vậy đã được chưa, nàng ăn cơm đi”
Thanh âm của hắn lại vang lên bên tai, Kiều Sở đăm đăm nhìn tiểu nhị chịu khó chà lau cái bàn trước mặt, nắm chặt bàn tay đã đổ đẩy mồ hôi, hiện tại nàng thật sự không biết nàng phải nói cái gì, muốn làm cái gì, mơ hồ trước mắt chính là vết thương vẫn còn chảy máu vì bị đũa đâm trên cánh tay trái của Thượng Quan Kinh Hồng.
“Gia, nô tài thay người xử lý vết thương” Cảnh Thanh gấp đến độ không để ý đến cái gì khác, cũng chẳng nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của lão Thiết và đám người một bàn Trữ vương, đã chạy vội đến bên cạnh Thượng Quan Kinh Hồng.
“Không cần, ngươi qua kia băng bó cầm máu cho hắn đi”
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng giương lên, xẹt qua trên người gã đại hán râu ria đầy mặt.
“Nhưng gia………..”
“Cảnh Thanh, nghe gia phân phó”
Cảnh Bình trầm giọng nhắc nhở, còn chính mình thì phụ Phương Minh bày thức ăn ra bàn.
Bả vai Kiều Sở bị tay nam nhân kìm lại phát đau, nàng im lặng ngồi xuống, trơ mắt không tiếp nhận đôi đũa mà ai đó đưa tới trước mặt, chỉ quay sang nhìn lão Thiết: “Thiết thúc, thúc đến băng bó cho hắn đi”
“Không, nàng ăn trước đi đã”
Thượng Quan Kinh Hồng ngăn lão Thiết.
Kiều Sở hít một hơi thật sâu, không nói gì, tiếp nhận đôi đũa.
“Nàng tìm ta có chuyện gì?”
Đôi đũa trong tay hắn vẫn liên tục gắp thức ăn vào bát nàng, ánh mắt vẫn u ám, rồi ẩn ẩn có một tia nhu hòa, dừng ở bát cơm nàng đã ăn vơi đi một nữa.
Kiều Sở nuốt xuống cơm trong miệng, buông bát, hỏi ngược lại hắn: “Không phải chàng đã sớm đoán ra trước rồi sao, hay nói đúng hơn là mọi việc đều xảy ra theo