“Ý nàng là điều đó không quan trọng, nếu đã không quan trọng, vì sao còn muốn giấu ta? Giấu diếm một hài tử khi đó chỉ mới vài tuổi?”
Thượng Quan Kinh Hồng không hề động đậy, cũng không giống như bình thường mà ôm ngược lại nàng, chỉ là hờ hững hỏi, trong giọng nói còn có một tia châm chọc lành lạnh.
Trầm Thanh Linh cảm thấy một cơn lạnh lẽo thấu xương nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, làm cho người ta phát hoảng, lưỡi cứng lại không thể thốt nên lời.
“Ta không nói là bởi vì ta biết, chàng hy vọng người đó là ta chứ không phải bất luận người nào khác”
Nàng bình ổn tâm tình, làm cho thanh âm tận lực mềm nhẹ một chút, phản kích lại hắn.
“Chàng có dám nói là chàng không hy vọng người kia là ta hay không? Ngay từ khi còn nhỏ chàng đã thích ta, chàng có dám nói là không phải không?”
Nàng nói xong thanh âm cũng từ từ trở nên gay gắt, bắt đầu ép hỏi hắn, muốn tìm lại sức lực cho mình.
“Hay vẫn là nói chàng nên thành thật thêm một chút mà thừa nhận là mình đã đổi thay! Trừ bỏ lần ngoài ý muốn đó ra, chàng đã từng nói là chàng không cần bất luận nữ nhân nào sinh con cho chàng.
Nhưng nếu ta thích, chàng nói…….ta có thể sinh cho chàng”
Trên tay đột ngột truyền tới một trận đau nhức, Trầm Thanh Linh hoảng hốt giật mình, Thượng Quan Kinh Hồng phút chốc đã xoay người lại, trong mắt so với thân ảnh lại càng lạnh hơn vài phần: “Trong lòng nàng còn có người khác, lại dựa vào cái gì yêu cầu ta chỉ được yêu một mình nàng?”
Toàn thân Trầm Thanh Linh như đóng băng, cả người đều rét lạnh, nàng vốn chỉ là không chịu đựng được nhìn thấy thái độ lạnh lùng của hắn với nàng, cho nên mới dùng lời nói đi trói buộc hắn.
Nàng biết, Kiều Sở có hài tử kia là trong đoạn thời gian hắn mất trí nhớ.
Khi đó hắn điên cuồng si mê Kiều Sở, chẳng qua cũng chỉ vì Kiều Sở là nữ nhân đầu tiên hắn gặp sau khi mất đi trí nhớ.
Sau khi hắn đã khôi phục trí nhớ, mặc dù nàng biết cảm tình mà hắn dành cho Kiều Sở cùng nữ nhân khác bất đồng, nhưng chắc chắn hắn vẫn yêu nàng nhất, thậm chí có thể nói là hắn không yêu Kiều Sở, bất quá là hơi có chút khác biệt mà thôi.
Bởi vì Kiều Sở đã liều mình giúp hắn.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó không hơn.
Tình yêu không phải thứ có thể mua bán, ai đối với ai hữu dụng, ai sẽ yêu thương ai.
Hiện giờ hắn lại nói như vậy, nếu không phải là hắn đã yêu Kiều Sở thì là cái gì, thử hỏi làm sao nàng có thể chịu đựng nổi.
Thượng Quan Kinh Hồng dứt lời liền hất tay nàng ra, xoay người đi.
Lòng Trầm Thanh Linh như chết lặng, nước mắt trào ra, nhưng nàng cắn chặt răng không hề gọi hắn đứng lại.
Không biết qua bao lâu, trước tầm mắt mơ hồ của nàng chỉ còn lại là hai cánh cửa sắt gắt gao khép chặt bất động.
Hắn không hề quay đầu lại.
Trầm Thanh Linh ôm lấy mặt, từ từ ngã ngồi xuống đất.
Nhưng đột nhiên nàng như lấy lại hy vọng, nếu nàng nói cho hắn biết rằng nàng chỉ yêu hắn……..
Không biết tại sao, nhưng nàng hiện tại đã không còn yêu cái người từng xuất hiện ở trước ngôi nhà số 18 phố Tây Ninh kia nữa, không còn yêu Tần Ca sau khi sống lại như hoa trong gương trăng trong nước đó nữa, giờ phút này nàng chỉ yêu mình hắn.
Vốn nàng yêu Tần Ca, bất kể người bên cạnh Tần Ca là Hải Lam hay là Lâm Vũ, sau đó nàng lại yêu hắn, cũng giống như yêu Tần Ca, cuối cùng, nàng chỉ còn yêu hắn.
Thật sự chỉ yêu mình hắn.
Nàng muốn nói cho hắn biết.
Hắn không thể vừa yêu nàng đồng thời lại còn yêu Kiều Sở được!
Tình yêu luôn luôn là chuyện giữa hai người, nếu ba người thì đó không phải là tình yêu.
****
Đông Ngưng dừng bước, dựa người vào một thân cây.
Nơi này đã là chỗ sâu nhất bên trong rừng hoa, cho nên sẽ không nhìn thấy hay nghe thấy Thượng Quan Kinh Hồng và Trầm Thanh Linh nói chuyện được.
Đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của côn trùng.
Nàng cũng cảm thấy có hơi mệt mỏi, đêm nay, có ai mà không mệt cho được.
Cả thân mệt, lẫn tâm cũng mệt, mà mệt nhất chính là Kinh Hồng ca ca đi.
Nàng đau lòng cho hắn, nhưng nghĩ tới Kiều Sở liền biến thành có chút giận hắn, cuối cùng lại chuyển về nghĩ đến chuyện của chính mình, nhớ tới đoạn tình cảm lằn nhằn của mình suốt bao nhiêu năm, nhớ tới cảm tình càng ngày càng loạn của mỗi người, nghĩ tới thế cục càng ngày càng loạn của triều đình, không khỏi