Tông Phác…Đông Ngưng cảm thấy có lẽ cả đời này nàng cũng không thể hiểu được hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng Bắc phạt, sau đó lại rời khỏi Duệ vương phủ mấy ngày, trong đoạn thời gian này Tông Phác đã mấy lần gửi thư cho nàng, nhưng nàng đều mặc kệ coi như không thấy.
Từ đó đến nay chỉ chạm mặt với hắn duy nhất một lần là khi nàng theo Trữ vương ra ngoài tìm Thượng Quan Kinh Hồng.
Mấy ngày gần đây nàng không hề giống như lúc trước động một cái là ra ngoài chạy loạn nữa, mà phần lớn thời gian chỉ trốn ở trong nhà, thứ nhất là vì tâm lo lắng cho Thượng Quan Kinh Hồng và Kiều Sở, còn thứ hai cũng chính là vì muốn tránh mặt hắn.
Phàn Như Tố thỉnh thoảng hẹn gặp nàng, nàng liền phái ám vệ đến Trữ vương phủ truyền tin, vợ chồng Trữ vương sau đó sẽ đến Tần phủ, nàng liền theo kiệu của bọn họ mà ra ngoài đi gặp Phàn Như Tố.
Vốn ban đầu Trữ vương thấy nàng và hắn cãi nhau liền có ý muốn giúp hai người giảng hòa, nàng không muốn càng lúc càng thêm phức tạp, đành phải bất đắc dĩ đem chuyện Tông Phác đánh nàng nói cho Trữ vương biết.
Trữ vương sau khi nghe xong cũng nổi giận, liền vui vẻ giúp nàng.
Trước kia Tông Phác cười chê nàng ngu dốt, Thượng Quan Kinh Hồng liền nói với hắn, trừ bỏ một số người khi sinh ra đã bất phàm, còn lại tất cả mọi người giống nhau đều khởi điểm từ ngu dốt, dần dần dựa vào kinh nghiệm mới bắt đầu hiểu biết thạo đời, ngươi có dám chắc muội muội ta vĩnh viễn cũng không bằng ngươi hay không?
Nàng liền hiểu được là nàng mặc dù không thể thông minh bì kịp với hắn, nhưng chưa chắc sẽ chịu để mặc hắn khi dễ.
Hiện tại có lẽ là nàng đã hoàn toàn chọc giận hắn rồi.
Nơi này vốn là nơi an toàn nhất cuối cùng lại thành ra là nơi nguy hiểm nhất.
Thượng Quan Kinh Hồng không biết chuyện giữa hai người, còn nàng và Trữ vương thì không hề nghĩ đến Tông Phác sẽ làm ra cái loại chuyện như thế này.
Nàng không thể hiểu nổi mấy ngày nay vì cái gì hắn lại cứ gây khó dễ cho nàng, nàng và Phàn Như Tố thế nào thì có liên quan gì tới hắn!
Hắn vừa nói gì, hủy hoại nàng?
Là muốn đánh nàng sao?
Tuy kí ức khó buông bỏ, nhưng hiện tại nàng không muốn phải dây dưa với hắn thêm nữa, nàng chấp nhận để cho hắn đánh nàng đó.
Mặc dù tình cảm nàng dành cho Phàn Như Tố không phải tình yêu nam nữ, nhưng tốt nhất là cứ dùng nó làm cái cớ đuổi hắn đi cho rồi.
“Tông Phác, trước kia là do ta không hiểu chuyện,” Đông Ngưng gian nan mở mắt nhìn hắn, hắn lúc này đã nâng người dậy___mới vừa rồi khi hắn cúi người ngậm lấy vành tai nàng, cảm giác tê dại cực nóng giống như có người đang cù vào người nàng, làm toàn thân nàng run rẩy, mà hắn còn phóng túng cười tà mị.
Dáng vẻ này không giống như bộ dáng thường ngày của hắn, khi hắn nghiêm cẩn nói chuyện với thuộc hạ, hay vui cười nói móc nàng.
Lúc này nhớ lại vẫn khiến nàng không khỏi kinh hồn tán đảm.
Hiện tại, hắn nhíu chặt đôi lông mày kiếm, nét mặt càng lộ ra vẻ nghiêm khắc.
“Nói tiếp đi! Tiểu Yêu, chớ chọc giận ta, ngoan ngoãn nói chuyện với ta giống như trước kia ngươi vẫn làm”
Ngón tay trắng nõn thon dài bắt lấy sợi tóc của nàng thưởng thức, sau đó lại bắt lấy tay nàng kéo tới chạm vào trên mặt mình.
Trước kia nàng yêu hắn, cũng yêu đôi bàn tay luôn sạch sẽ gọn gàng này của hắn, không giống như bàn tay luôn cầm gậy múa côn của nàng, thường xuyên bị lấm bẩn, hắn khi đó thường nhíu mày chê trách nàng.
Đông Ngưng cố gắng kiềm chế cho chính mình khỏi run rẩy dưới sự tiếp xúc da thịt của hắn, cắn răng, tiếp tục nói: “Lần trước ta đã nói rồi, ta sẽ không tiếp tục đeo bám ngươi nữa.
Hạ đại nhân đã thay Phàn đại ca hướng cha ta cầu thân, cái đó ngươi cũng đã biết rất rõ.
Ta biết ngươi chưa từng xem ta là một nữ tử, thậm chí không ngại dùng cái cách này mà chế ngự ta, nhưng ta đã sắp thành thân rồi, ngươi đối với ta như vậy là không hợp lễ nghĩa, mau đứng dậy……….”
“Ngươi sắp thành thân?”
Đáy mắt mang tiếu ý của Tông Phác chợt tối sầm, giống như bị một màu đen hoàn toàn bao phủ.
“Ý của ngươi chính là, nếu không phải vì Bát gia muốn mượn chuyện cầu thân này để giúp Thanh nhi, thì ngươi đã sớm đáp ứng Phàn Như Tố ư?”
“Đúng vậy”
“Người ngươi thích chính là ta, sao có thể bằng lòng thành thân với một nam nhân khác?”
“Tông Phác, ta đã không còn thích ngươi…….”
Một câu dứt khoát như chém đinh chặt sắt của nàng còn chưa nói xong, mà môi đã bị bạc môi của nam nhân ngăn chặn, nàng kinh hãi trợn to mắt nhìn dung nhan của nam nhân trước mặt, miệng lưỡi toàn bộ đều bị hắn chiếm hết, hắn thô cuồng hôn môi nàng.
Hắn thích thưởng trà, ngày xưa mỗi khi nói chuyện nàng đều có thể ngửi được hương thơm của trà trên người hắn.
Nhưng giờ đây cũng vẫn là mùi hương mỹ lệ đó lại chỉ khiến cho nàng cảm thấy thật khó chịu.
Hắn là người chấp pháp cao nhất của Đông Lăng, khi đôi