“Gia muốn mời Lữ sư tổ đến chữa bệnh cho Kiều chủ tử sao?”
“Có lẽ”
Lão Thiết thấy ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng âm trầm, lại tiếp tục quăng sách thành đống, liền không dám quấy rầy hắn nữa, chợt nhớ tới một chuyện, rốt cuộc vẫn nói: “Gia, nô tài và Phương tổng quản vốn vẫn luôn cân nhắc không biết khi nào thì gia sẽ cùng Cảnh Bình nói chuyện.
Nhưng hôm nay thấy gia dặn dò hắn như vậy thật khiến nô tài cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng thứ cho nô tài lắm miệng vẫn muốn nói một câu, Cảnh Bình với Kiều chủ tử____”
“Kỳ thực cũng không có gì phải không.
Các ngươi đêm đó không giải thích, cũng là vì sợ trái lại thành đổ thêm dầu vào lửa phải không?” Thượng Quan Kinh Hồng ngẩng đầu, cắt ngang lời lão Thiết.
“Vâng, gia minh xét”
“Đêm đó ta đánh Cảnh Bình chính là muốn cảnh cáo hắn, đồng thời cũng là để cảnh cáo Kiều Sở.
Lúc đó tuy là ta nóng giận, nhưng Thanh Linh đã nói như thế, mặc dù không chắc có phải do nàng ghen tị mới vậy hay không, nhưng tất cũng không phải vô duyên vô cớ mà nói.
Đêm qua ta đã âm thầm quan sát Cảnh Bình, hắn thỉnh thoảng cũng có lặng lẽ nhìn Kiều Sở, Kiều Sở là nữ nhân của ta, ta không thể để cho bất kỳ ai có ý gì đối với nàng được.
Tâm Cảnh Bình có hướng về Kiều Sở là sự thật, nhưng ta biết hắn là người có chừng mực, mà tình nghĩa của ta đối với hắn cũng giống như tay chân với nhau, vì vậy ta mới cho hắn một cơ hội”
“Hiện tại, còn có Cửu đệ……….”
Lão Thiết không ngờ tới là Thượng Quan Kinh Hồng đã biết rõ ràng đến như thế, còn sớm tính toán qua hết thảy.
Lão cũng không dám khẳng định cái gì về Cảnh Bình, lại thấy Thượng Quan Kinh Hồng sau khi nhắc đến Hạ vương, ánh mắt liền tối đi, lão không khỏi kinh hãi, không nghĩ tới là vị chủ tử này hiện tại có ý độc chiếm Kiều Sở so với Trầm Thanh Linh ngày xưa còn bá đạo hơn rất nhiều.
Không khí có vẻ nặng nề hít thở không thông, lão liền muốn đổi đề tài: “Chúc mừng gia, Thanh Linh tiểu thư có ý ghen tị, thật ra đối với gia lại như gỡ bỏ được một cái cọc tâm sự.
Bởi nó chứng tỏ gia cùng Thanh Linh tiểu thư càng ngày càng sát lại gần nhau hơn”
Ngày xưa, Thượng Quan Kinh Hồng mặc dù vẫn đặt đại cục lên vị trí thứ nhất, nhưng dụng tâm của hắn đối với Trầm Thanh Linh thế nào thì tất cả mọi người đã biết quá rõ ràng.
Lão dứt lời, sau một lúc lâu lại không nghe thấy Thượng Quan Kinh Hồng trả lời, đã thấy hắn đang cúi đầu nhìn vật gì nằm trên tay, nguyên lai vẫn là tiểu hà bao cũ kia, không biết là hắn đã lại lôi ra từ lúc nào, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn vào nó, thậm chí còn không nghe lão Thiết vừa nói cái gì.
*****
Triều đường.
Đối với chuyện xảy ra ở vách đá trên đường từ bãi săn trở về, hoàng đế đã giao cho thái tử tự mình tra xét, sau đó tuyên bố với mọi người là do dân gian phản loạn gây ra, lại tiếp tục để cho thái tử điều tra, còn hiện tại tạm thời không truy cứu đến nữa, vẫn như trước mà tập trung vào truyện triều chính, dân sinh.
Đương nhiên phần lớn triều thần đều không hay biết một chút gì về nội tình chuyện xảy ra ở vách đá, chỉ trừ bỏ một số người mới biết rõ, tỷ như Lang Tương, người đã nhận được một phong thư trong cái đêm mà Thượng Quan Kinh Hồng hồi phục chí nhớ chẳng hạn.
Hoàng đế đến tận hôm nay vẫn còn chưa nguôi giận đối với chuyện thích khách xuất hiện trong cung, liền lệnh cho Hình bộ thượng thư phối hợp cùng với Đại lý tự khanh Tông Phác điều tra rõ chuyện này, xem ai là người đã phái thích khách đến.
Quả thật chuyện thích khách ban ngày đến ám sát, rồi còn thiêu cháy điện Thường phi thật khiến cho người ta phải khó hiểu.
Đồng thời hoàng đế còn hỏi cả tình trạng sức khỏe của Kiều phi, chúng thần biết, ngày hôm qua sau khi Duệ vương đưa Kiều phi hồi phủ thì hoàng đế cũng đã phái người tới hỏi thăm tình hình.
Vốn chuyện của Kiều phi là thuộc phạm trù việc nhà, không phải việc quốc gia đại sự, mà hoàng đế trước nay vẫn luôn phân rõ giữa việc nhà và việc nước, nhưng hôm nay lại vội vã hỏi chuyện Kiều phi ngay trong lúc thượng triều, có thể thấy được là hoàng đế đang phấn khởi.
Cũng phải, trong bốn người con được hoàng đế sủng ái nhất đều chưa ai có con nối dõi, hiện tại sườn phi của Duệ vương mang thai, hoàng đế sao không mừng cho được?
Ở phía dưới, Hạ Hải Băng âm thầm thở dài, nhớ tới những lời hôm qua hoàng đế nói với hắn, Hải Băng a, trẫm đối với nha đầu Kiều Sở kia là vừa giận vừa vui na, ngươi nói xem, nữ nhân nào mà chẳng mong mình có thể thay mấy đứa con của trẫm sinh hoàng tự, nhưng chẳng qua là bọn hắn không chịu đó thôi.
Trẫm không phải không biết bọn hắn đang nghĩ cái gì.
Nha đầu Kiều Sở này rất tốt, chẳng qua là nàng quá bướng bỉnh, bắt lão Bát của trẫm chỉ được yêu một mình nàng, lại còn bỏ nhà đi, trẫm vốn là không muốn Kiều Sở sinh hạ hoàng tự, nhưng dù sao nàng cũng đã có đứa nhỏ của Kinh Hồng rồi……Liền cứ như vậy đi, trẫm đã bảo Kinh Hồng không được hưu nàng, trẫm cũng muốn được bồng tôn nhi.
Đương nhiên chúng thần trong triều cũng có rất nhiều người giống hoàng đế, đều hiểu được vì sao mà các vị đại hoàng tử kia đều chưa có con.
Có điều không nghĩ tới sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn là Kiều phi mang thai, trong lòng mỗi người đều rất hoài nghi, lại nghĩ Duệ vương là người hành sự khó dò, lần này khiến bọn họ không khỏi ngờ vực là có khi nào hoàng đế đã âm thầm hé ra câu chữ gì đó với Duệ vương về việc muốn sửa lập tân quân hay không, nhưng trừ bỏ lần hoàng đế nổi giận với thái tử ở vách đá ra thì sau đó quan hệ giữa hai người họ vẫn rất tốt cơ mà.
Mặc dù đoán không ra, cũng e ngại động chạm tới Lang Tương, bởi vì người mang thai không phải Lang phi, nhưng chúng thần vẫn chúc mừng Thượng Quan Kinh Hồng.
Thế lực của Duệ vương và thái tử lúc này có lẽ là ngang cơ, chỉ trừ bỏ một số ít đảng phái là biết rõ ràng, còn lại rất nhiều chúng thần đều không thấy rõ được cục diện chính trị hiện tại, đều đứng ở phía trung lập.
Thượng Quan Kinh Hồng hướng mọi người cảm tạ.
Vị thân vương này từ trước đến nay là người ôn nhu đạm nhiên, nhưng hiện giờ trong mắt hắn vẫn có thể nhìn ra được vẻ vui sướng của một người sắp được làm cha.
Hoàng đế sau đó liền ấn định ngày tổ chức cung yến là vào ngày mai, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng chợt hạ thấp người hỏi: “Phụ hoàng, liệu có thể dời ngày tổ chức cung yến lùi lại ba ngày được không?”
“Vì sao Duệ vương lại có đề nghị như vậy?”
“Kinh Hồng lớn mật nghĩ, đại cung yến này là dịp hai nước thắt chặt quan hệ, là một sự kiện trọng đại, cho nên nếu có thể để cho hài tử của Kinh Hồng hưởng một chút không khí vui mừng thì thật tốt, có điều là thân thể của Kiều Sở hai ngày này vẫn còn yếu nên không tiện đi lại cho lắm”
“Ân” Hoàng đế hơi trầm ngâm, cuối