Vốn dĩ định bịa ra một lý do, nhưng sắc mặt của hắn khiến cho cô phải thành thật.
Cô thấp giọng trả lời, tháng trước cô đổ bệnh, tiền lương tất cả đều tiêu hết bằng sạch, cô đến gặp ba mình để xin phí sinh hoạt, ông ấy lại không cho, cô liền một mực đứng ở gần nhà ông ấy chờ, đến tối vợ con ông ấy trở về, vì thể diện ông ấy mới chịu đưa.
Tần Ca ngẩn ra, lập tức không nói một lời nào ôm cô vào lòng.
Lúc đó hắn ôm cô chặt đến nỗi khiến cô hoài nghi là hắn đang ôm mình hay là thực sự đang muốn ghìm chết mình?
Không giống những đôi tình nhân khác, bọn họ từ lúc bắt đầu không hề có dấu hiệu báo trước như vậy.
Lâm Tư Vi vì chuyện này mà hận cô thấu xương, cũng bởi vì Lâm Tư Vi thích Tần Ca, còn cùng bạn học nói xấu, đồn đại biết bao nhiêu chuyện nhảm, cô vờ như không biết, ngoài mặt tỏ ra cùng Tần Ca không quan hệ, nhưng cô yêu Tần Ca.
Trước thời điểm hắn không chút quy tắc nào cương quyết bước vào thế giới của cô, cô không hề nghĩ rằng, thì ra trên đời này còn có một con người như vậy, cô cho rằng cô có thể hạnh phúc mãi mãi ở bên hắn.
Đáng tiếc, phụ nữ có lúc quá tự cho mình là đúng, cho rằng người đàn ông kia chính là điểm dừng cuối cùng của cuộc đời mình.
Tiến sĩ từng nói: “Hải Lam, con mặc dù thành tích không có gì đặc biệt, nhưng thật sự con là đứa nhỏ so với người khác rất thông minh cẩn thận, hãy lưu lại đây giúp ta đi”
Người ta thường nói kẻ sĩ chết vì tri kỷ, cho nên sau khi tốt nghiệp, cô liền tới viện nghiên cứu của tiến sĩ công tác.
Ngay cả khi chia tay Tần Ca, cô cũng không rời khỏi viện nghiên cứu này, còn cùng tiến sĩ đến Đôn Hoàng khảo sát.
Mặc kệ lời đồn đại của người trong viện nói cô bị Tần Ca vứt bỏ, dù