Phủ thái tử.
“Nghe nói điện hạ vừa nhập thêm đàn cổ vào phủ, trước kia lại không phát hiện ra điện hạ cũng có thú vui như thế”
Kiều Mi đặt chén trà xuống trước mặt thái tử, đảo mắt nhìn một lượt quanh thư phòng, nhỏ giọng cười nói.
Thái tử không nói gì, kéo nàng lại gần hôn lên mặt nàng một cái, bỗng bên ngoài có người gõ cửa, mặt Kiều Mi lập tức nóng lên, vội tránh khỏi hắn, thái tử vừa nói “Vào đi”, tức khắc liền có người đẩy cửa bước vào.
Vào có hai người.
Kiều Mi giật mình, hai người mới vào, một người là Tào Chiêu Nam, còn người thứ hai lại chính là cái người mấy ngày nay vẫn bặt vô âm tín, Phương Kính!
Nàng vẫn luôn lo lắng về độc dược trong người mình, vốn đã tính toán lúc nào đó gặp Phương Kính nói chuyện, nhưng Phương Kinh lại đột ngột bỏ đi làm nàng không khỏi e sợ nàng ta sẽ nhân cơ hội đi tìm Tần Đông Ngưng mà bỏ đi luôn không về nữa.
Thanh âm của thái tử thản nhiên vang lên bên tai: “Mi nhi, nàng về phòng trước đi, cô xử lý xong việc bên này sẽ qua đó với nàng”
Trong lòng Kiều Mi mặc dù không vui, nhưng trên mặt vẫn phải mỉm cười ứng lời hắn, sau đó lui ra ngoài.
“Thế nào? Thu xếp ổn thỏa cả rồi chứ?” Thấy Kiều Mi ra khỏi phòng rồi, thái tử liền hỏi Phương Kính.
Phương Kính cười, giơ tay lên sờ sờ trên mặt, kéo xuống một lớp mặt nạ da người.
Phương Kính nháy mắt liền biến thành Vương Mãng.
Tào Chiêu Nam câu môi: “Thái tử phi cũng coi như là người thường tiếp xúc với Phương Kính, vậy mà còn nhận không ra, thử hỏi người kia sao có thể nhận ra cho được?”
“Ừm” Thái tử nhẹ giọng đáp lời, bỗng mở ngăn kéo bàn, lấy từ bên trong ra một tiểu hà bao, bên cạnh hà bao là một cây sáo ngọc bị gãy thành hai đoạn.
Hắn thưởng thức hà bao trong tay, khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt.
Vương Mãng cùng Tào Chiêu Nam nhìn nhau, đều thoáng ngập ngừng một lát, Tào Chiêu Nam ánh mắt thâm sâu: “Ngự sử đại nhân, ngươi nói, tro tàn lại cháy, họa từ trong nhà, sẽ như thế nào?”
“Nhất định rất thú vị!”
*****
Lang phủ, phòng ngủ của Lang Tương.
Trong phòng lúc này có một người một thân y phục tối màu, ngồi ở bên bàn, đưa lưng về phía cửa, nhìn không thấy rõ bộ dáng.
Một gã sai vặt hạ giọng nói: “Ngài ngồi chờ một lát, Tương gia nói một lát nữa sẽ qua ngay”
“Ừm, không cần vội, cứ để hắn ứng đối với Thượng Quan Kinh Hồng trước đi đã”
*****
Đình viện Lang phủ.
Dưới mái đình có hai người đang đánh cờ.
“Thế nào, Bát gia xác định phải đi một nước này sao?”
“Đúng vậy” Thượng Quan Kinh Hồng buông quân cờ, nhàn nhạt liếc mắt thoáng nhìn Lang Lâm Linh ngồi bên cạnh, Lang Lâm Linh hơi ngoảnh đầu đi.
“Linh nhi, Bát gia có lẽ là có lời muốn nói với con đó”
Lang phu nhân nhéo nhéo nữ nhi đang tỏ ra lạnh nhạt, Lang Lâm Linh mím môi, lúc nhìn lại thì đã thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang tiếp tục chuyên tâm đánh cờ.
Đột nhiên, Lang Tương vuốt râu cười: “Bát gia, ngươi cứ cố chấp giữ cánh quân bên trái, phản lại là khiến cho lão phu được lợi, thứ cho lão phu cậy mình nhiều tuổi nói một câu, nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục như thế, ván này chỉ e là….
rất khó bảo toàn”
Thượng Quan Kinh Hồng cười cười, chỉ tiếp tục hạ nước cờ.
Lại qua được mấy nước, Lang Tương cầm chén trà lên, hiểu được ván này mình đã nắm chắc phần thắng, còn đang cân nhắc có nên nhường Thượng Quan Kinh Hồng hay không, đột nhiên lại nghe Lang Lâm Linh từ nãy giờ vẫn duy trì bộ dáng lạnh nhạt khẽ thốt lên: “Gia gia, ván này chỉ cần Bát gia hướng bên này đi hai nước nữa là người sẽ thua đó!”
Lang Tương kinh ngạc, Lang Lâm Linh đã bắt đầu chỉ chỉ vào trên bàn cờ, Lang Tương giật mình tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh vã ra đầy trán, lập tức đứng bật dậy, cúi người: “Lão phu thua rồi.
Lão phu cứ cho rằng Bát gia sống chết giữ lấy cánh quân bên trái, tâm tư của Bát gia đều đặt hết vào bên này, vì vậy lão phu mới toàn lực công kích, nào ngờ người chấp nhất lại chính là lão phu, Bát gia là cố ý dụ lão phu.
Chỉ cần Bát gia làm giống như Lâm Linh vừa nói hạ hai nước cờ ngay tại bên cánh trái này thì cánh quân bên phải sẽ hoàn toàn bao vây, biến lão phu trước sau đều là quân địch, toàn bộ quân đều tan