Ban đêm, đường lớn Triêu Ca.
Một thiếu nữ nhận lại tiền thừa trong tay chủ quán hàng rong, đang muốn quay người đi, đột nhiên thấy chủ quán kia thay đổi sắc mặt.
Nàng kỳ quái, quay người liền thấy một nam tử đội thiết mặt đang thản nhiên nhìn mình.
“Gia?” Thiếu nữ kinh ngạc hỏi: “Sao gia lại ra ngoài này?”
“Còn ngươi, ra ngoài này làm cái gì?”
Sắc mặt thiếu nữ cũng thay đổi, gượng cười: “Là ra ngoài mua một ít đường quế hoa cho tiểu thư”
“Hương Nhi, nếu tiểu thư ngươi thích ăn như thế, vậy để ta đưa người kia về phủ đặc biệt làm cho nàng ấy đi” Thiết mặt dật ra một tia cười khẽ.
Hương Nhi chấn động trong lòng, vừa mới nghiêng đầu, liền thấy lão bản kia đã bị lão Thiết kề một thanh chủy thủ nơi cổ.
Ánh mắt nàng trở nên sắc bén, hung ác, tiếp theo dưới tay sáng lên, một tiểu đao cầm trên tay đã hung hăng hướng lồng ngực nam nhân đâm tới, nam nhân vẫn chắp tay sau lưng không né tránh, ánh mắt như sương.
Tâm nàng cười lạnh, động tác trên tay cũng càng thêm quyết tuyệt, một tay còn lại thì âm thầm khấu trừ một viên đạn khói.
Mũi tiểu đao hướng đến lồng ngực nam nhân bỗng dưng khựng lại, bị bàn tay của nam nhân ngăn chặn phía trước, chưởng phong bao lấy lưỡi đao, khiến tiểu đao không thể tiến thêm dù chỉ nửa phân.
Nàng cả kinh, ném viên đạn khói xuống đất, nhưng gần như cùng lúc đó, mắt thấy một chiếc giày đen mạnh mẽ đá viên đạn khói văng đi___________
“Gia”
“Cảnh Thanh, đem nàng ta về”
****
Duệ vương phủ, bờ ôn tuyền.
Có hai người bị trói vào hai gốc cây, khớp hàm bị một thanh trúc chặn ngang, nước bọt chảy ròng ròng, bộ dáng trông vừa khủng hoảng lại vừa chật vật.
Làm như vậy thì ngay cả cơ hội tự sát cũng không có.
Trước mặt hai người là đám người Duệ vương phủ, vợ chồng Trữ vương cùng Tông Phác và Đông Ngưng.
“Lão Bát, làm sao đệ biết gian tế chính là Hương Nhi?”
Trữ vương nắm chặt bức thư lấy từ trên người chủ quán hàng rong, lòng vừa mừng vừa sợ.
Điện hạ, Lang gia đã tồn dị tâm, Duệ vương tìm Kiều Sở không có kết quả.
Đó là nội dung trong bức thư này.
Thượng Quan Kinh Hồng mâu quang ám chìm, trái lại không vui mừng như mọi người: “Có lẽ nói, người này đã sớm không còn là Hương Nhi”
Mọi người cả kinh, Đông Ngưng đã vội vàng tiến lên, tay sờ soạng trên mặt Hương Nhi, lập tức “Roẹt” một tiếng, trong tay Đông Ngưng đã xuất hiện một chiếc mặt nạ da người.
Mọi người lại lần nữa chấn động.
Đằng sau mặt nạ là gương mặt của một nam tử có vóc dáng thấp bé, ngụy trang vô cùng giỏi, khiến cho không một ai có thể nhìn ra được dù là một chút sơ hở nhỏ.
Đông Ngưng run giọng lắp bắp: “Súc…..Súc cốt công? Hắn chính là một cao thủ dịch dung”
Phương Minh vẫn không dám tin vào mắt mình: “Ta ngày thường vẫn cùng nô phó, tỳ nữ giao tiếp không ít, mà tự bản thân mình cũng không phải là quá ngu ngốc……Nhưng người này quả thật là diễn giống y hệt, thật sự nhìn không ra một chút sơ hở”
“Gia, làm sao người biết hắn không phải Hương Nhi?”
Cảnh Thanh cấp bách, trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, hắn đã nhịn không được hỏi.
Thượng Quan Kinh Hồng vẫn chăm chú nhìn bức thư trong tay, nghe vậy, nhẹ giọng nói: “Hôm nọ, ta ở trong phòng Lang phi nhìn thấy Hương Nhi thu dọn nghiên mực.
Tuy Hương Nhi là người lỗ mãng, nhưng dù sao cũng đã đi theo Lang phi nhiều năm, tuyệt không có khả năng đến cái việc đơn giản là thu dọn nghiên mực cũng không biết làm.
Cho dù có vội thế nào đi nữa thì dựa theo thói quen, tuyệt không thể có chuyện sẽ đem hai nghiên mực đặt chồng lên nhau, bởi vì làm như vậy sẽ làm hỏng nghiên mực đi”
“Đương nhiên lúc đó ta vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn”
Thấy vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của mọi người, rồi lại vẫn tỏ vẻ khó hiểu, đặc biệt là Đông Ngưng, Tông Phác cười, tiếp lời: “Ngày đó, không phải Bát gia đã nói là hắn đã phát hiện ra một chuyện thú vị hay sao? Chính là chuyện này”
Cảnh Thanh gãi đầu: “Nhưng lúc đó gia đâu có nói hết, cũng chỉ phân phó Tông đại nhân thay gia chuyển lời đến cho Hạ đại nhân thôi”
“Ân” Tông Phác gật đầu: “Sau chuyện của Thanh Nhi, Bát gia đã nhờ ta đến tìm nghĩa phụ hỏi một chuyện, là chuyện cung yến ngày đó, hỏi nghĩa phụ lúc ấy