Rõ ràng đã không nghĩ sẽ gặp lại, bên tai nghe được tiếng vang, nàng mở to mắt nhìn rõ bộ dáng người vừa đến, lòng Kiều Sở không hiểu sao phát run lên, giữa hai người bọn họ đã sớm là một cái tư vị rất khó nói rõ.
Y nữ lúc trước đã bị Hạ vương đuổi ra ngoài, Hạ tổng quản nhanh chóng đóng cửa lại.
Thượng Quan Kinh Hồng đứng cách nàng mấy bước, tham lam nhìn vào đôi mắt nàng, trong mắt hắn lướt qua biết bao nhiêu cảm xúc hỗn độn, có khiếp sợ, mà càng nhiều hơn chính là đau lòng cùng cừu hận chợt lóe.
Hắn xưa này lúc nào cũng tươm tất sạch sẽ, nhưng lúc này lại một thân nhiễm đầy máu tanh, mà nghiêm trọng nhất chính là đùi bên phải.
Tâm nàng như bị thứ gì đó sắc bén đâm vào.
Mắt hắn đột nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn, dừng ở trên người Hạ vương lúc này đang ôm nàng trong tay.
Bạc môi mỏng khẽ mím lại, Hạ vương cẩn thận đặt Kiều Sở nằm xuống giường: “Ta đã bảo y nữ để lại hòm thuốc, ngươi…………”
Lại nhìn thấy hòm thuốc trên tay Thượng Quan Kinh Hồng, Hạ vương ngẩn ra, dừng lời, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế mà hắn vẫn có thể chạy về Duệ vương phủ để lấy hòm thuốc sao……………..
“Các người ở trong này không tiện, đều ra ngoài trước đi”
Thượng Quan Kinh Hồng đã bước nhanh tới, vẻ nghiêm khắc hiện dần lên trong mắt, khi dừng lại trên người Kiều Sở liền biến thành kịch liệt đau.
“Y nữ trong phủ ta đã nói, nàng vốn là không bị thương nặng đến như vậy……..Là vì bọn họ muốn giết đứa nhỏ nên mới ép nàng uống thuốc phá thai, dẫn tốn tổn hại tâm mạch, nhưng may là trong người nàng còn có một cỗ lực không rõ nguồn gốc chống đỡ” Hạ vương thật sâu nhìn nàng một cái, rồi lại thấy tấm lưng Thượng Quan Kinh Hồng khẽ chấn động, nói, lão Cửu, ngươi đi chuẩn bị một ít nước ấm giúp ta.
Hắn cũng không chần chờ, dẫn Hạ tổng quản ra ngoài, đóng cửa lại.
****
Bờ môi ấm nóng không hề báo trước rơi xuống trên môi nàng, Kiều Sở chấn động mở mắt ra, lập tức một cỗ mùi tanh xông vào trong mũi khiến nàng muốn nôn mửa.
Thượng Quan Kinh Hồng đã tháo mặt nạ xuống, đặt ở bên gối nàng.
Trán hắn đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng xanh, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt liên tục nhỏ xuống người nàng, giống như vừa vượt qua một đoạn đường xa vạn dặm.
Hắn thật sâu nhìn nàng, tròng mắt phiếm đau: “Ta biết nàng rất đau, nàng thực dũng cảm, còn lại hết thảy đã có ta.
Ta sẽ chữa khỏi cho nàng, con của chúng ta nhất định sẽ không sao”
Hắn nhìn bộ dáng của nàng, đau khổ cười nói: “Ta hiện tại rất bẩn, mùi không dễ chịu, nàng gắng chịu đựng một chút…..”
Kiều Sở nghe vậy, mí mắt run lên, nhắm mắt lại.
Tuy không muốn tiếp tục dây dưa, nhưng nàng biết rất rõ, chỉ có hắn mới có thể cứu đứa nhỏ.
Thượng Quan Kinh Hạo! Tròng mắt Thượng Quan Kinh Hồng trở nên tàn bạo, bàn tay to nắm lấy tay Kiều Sở, khóe miệng bỗng gợi lên tia cười giễu, nếu đứa nhỏ không còn, bọn họ……….
Có lẽ kỳ thực hắn cũng không yêu đứa bé này nhiều cho lắm, hắn yêu chính là……….nàng.
Mấy ngày nay, cả ngày lẫn đêm, không lúc nào là hắn thôi tưởng tượng đến tình cảnh khi bọn họ gặp lại nhau, hắn đã nghĩ, hắn nhất định sẽ mắng nàng một trận, nàng có biết lúc này nàng đang gặp phải rắc rối, nàng có từng nghĩ tới, khi hắn nghĩ đến Thượng Quan Kinh Hạo chạm vào nàng, lòng hắn đã đau đớn biết dường nào, nhưng hôm nay……….
Hắn chưa từng nghĩ tới nàng cũng có thể tự tay giết người.
Nhưng mặc kệ ai đúng sai sai, mặc kệ nàng khiết hay không khiết, vô luận thế nào, cả đời này hắn cũng tuyệt đối không buông tay……
Hắn nhịn xuống đau đớn, xắn tay áo lên, áp chế đáy lòng không ngừng run rẩy, thực hiện ca giải phẫu khó nhất đời này của hắn…………
Thời điểm thay nàng tẩy rửa hạ thân, đau đớn lại một lần nữa cấu xé tâm can, thẳng cho đến khi thi châm, kê đơn thuốc giao cho Hạ vương phân phó hạ nhân đi sắc thuốc, mồ hôi chảy vào trong mắt khiến khóe mắt cay xè, hắn mới mệt mỏi ngồi xuống giường, ôm nàng vào trong lòng.
Nàng đã ngủ say.
Tinh thần của nàng nhất định đã căng thẳng suốt mấy ngày qua.
Nàng đã rất mệt mỏi rồi.
Bàn tay to vuốt lên mái tóc nàng, cúi đầu thật sâu hôn môi nàng, đem đôi môi khô nứt của nàng lộng đến mềm nhuyễn.
Tay không khống chế được vẫn còn hơi run rẩy.
May mắn là hắn đã cứu được đứa nhỏ.
Nói chính xác hơn thì đứa nhỏ vốn vô sự, chỉ là mạch ngừng đập tạm thời mà thôi.
Rốt cuộc nàng từng ăn qua thứ gì?
Thứ kia ngày đó đã khiến cho hắn không thể nhận ra nàng có thai, lần này cũng đem tuyệt đại bộ phận dược tính của thuốc phá thai biến đổi đi, chỉ là tổn hại đến màng nội thể người nàng liền dẫn đến xuất huyết.
Mà đứa nhỏ này cũng rất kỳ lạ, lúc im lặng thì vô cùng im lặng, nếu không phải hắn dùng kim châm dẫn đạo, dẫn ra được một chút phản ứng nhỏ bé của nó, thì khi người khác bắt mạch, đứa nhỏ sẽ im lìm tựa như vật chết.
Hắn nhướn mày, đột nhiên nhớ tới một người.
Lữ Tống.
“Lão Bát, nàng thế nào, nếu đã ổn rồi thì đệ hãy mau trở lại đi, phụ hoàng đang nổi giận đó”
Thanh âm của Trữ vương từ ngoài cửa bỗng truyền vào.
Khiến cho Trữ vương cũng phải mạo hiểm đến thông tri, mâu quang Thượng Quan Kinh Hồng trầm xuống, bọn họ chỉ vừa mới gặp lại, chưa gì đã phải chia ly sao.
Hắn đêm nay đã tính toán sắp đặt hết thảy, cũng biết rõ hậu quả là thế nào, nhưng từ đầu chí cuối vẫn phi thường bình tĩnh, không có đến một tia hỗn loạn, chẳng sợ về sau phải gian khổ.
Nhưng lúc này đây hắn lại luyến tiếc không muốn rời xa nàng.
Cảm giác giống như có ai đó cường lực cướp lấy nàng từ trong tay hắn.
Hắn mang lại thiết mặt, lại nổi hung ác, dùng sức hôi môi nàng.
Kiều Sở bị cảm giác đau rát trên môi bức tỉnh, mông lung né tránh Thượng Quan Kinh Hồng.
“Kiều Sở, trước hết ta sẽ để Ngũ ca bí mật đưa nàng hồi phủ, ta rất nhanh sẽ trở về”
“Ta…không về”
“Không về thì đi đâu? Nàng có biết, ta phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể cứu được nàng?”
Kiều Sở ngưng mắt nhìn bàn tay vẫn còn dính máu của Thượng Quan Kinh Hồng, nàng biết lần giải phẫu này khó khăn đến cỡ nào, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Cám ơn, ta muốn nghỉ ngơi, được chứ?”
Nguyên lai cho dù hắn có làm cái gì thì cũng chẳng thể bù đắp được những lỗi lầm trước kia? Nàng thậm chí còn không muốn nghe hắn nói……….Máu toàn thân Thượng Quan Kinh Hồng tựa như bị đóng băng, đến cái câu “Ta chỉ cần nàng” chưa kịp thốt ra cũng đã bị vẻ lãnh đạm trong mắt nàng bức lui trở về.
Kiều Sở theo bản năng cúi đầu, không biết vì cái gì mà chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, bộ dáng cô đơn của hắn như từng chút từng chút đâm sâu vào trong tim nàng.
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, Hạ vương, Trữ vương cùng đám người lão Thiết đi vào.
Hắn tự giễu cười, lại giống như không thấy bọn họ, hướng Trữ vương nói: “Ngũ ca, đưa Kiều Sở về giúp đệ”
“Thượng Quan Kinh Hồng, tạm thời cứ để Kiều Sở ở lại chỗ ta đi đã”
Hạ vương lạnh lùng đánh gảy hắn: “Không biết ngươi tiến cung sau đó phải ở lại bao lâu, mà tình trạng của Kiều Sở lúc này như thế, trong phủ của ngươi tình huống lại đang phức tạp, trước hết cứ để ta đưa nàng đến ở tạm biệt viện của ta đã, ta sẽ tự mình trông chừng nàng, chờ ngươi xuất cung rồi tính tiếp.
Hiện tại trong phủ ngươi còn có một Kiều Sở giả, cho nên người khác cũng không đến mức hoài nghi cái gì, còn Thượng Quan Kinh Hạo thì cũng chỉ nghĩ là Kiều Sở thật đã trở về, bí mật tráo đổi với người giả thôi”
Trữ vương đi tới, vỗ mạnh lên bả vai hắn, gượng cười: “Ta đồng ý với Cửu đệ.
Đệ hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, như thế nào có thể bảo hộ cho Kiều Sở đây?”
*****
Đêm, điện Thường phi.
“Kia làm phiền công công”
“Thỉnh Duệ vương đợi cho, nô tài trong người còn có chút việc cần phải làm ngay, chổi này cũng không biết có thể đưa đến sớm được không na”
Một nội thị tỏ vẻ khó xử, đuôi mắt liếc nhìn hắn một chút, sau đó cùng một gã nội thị khác vội vàng đi xa.
Thượng Quan Kinh Hồng vốn đang hơi khom người thỉnh cầu, lúc này chậm rãi thẳng người lên, thong thả bước trở về trong điện.
Hắn dừng lại trước gian phòng của Thường phi, bên trong phòng bụi bậm bám đầy, bên ngoài loang lổ màu than đen.
Ngày đó điện Thường phi bốc cháy, nhưng rất may là lửa vừa đốt tới chỗ phòng mẫu phi hắn thì đã được dập tắt.
Hắn tiến cung đến nay cũng đã qua bốn ngày.
Đêm đó, hoàng đế phẫn nộ lệnh cho hắn ở trong này tự kiểm điểm mình, không có thánh chỉ thì không được phép tự tiện rời đi.
Còn đám người lão Thiết thì bị cấm túc ở một nơi khác.
Tình cảnh cũng giống như ngày trước.
Bốn ngày này trôi qua thật vô cùng uổng phí, chẳng có gì để làm cả, thẳng cho đến hôm nay hắn bỗng sinh ý định muốn quét dọn phòng của mẫu phi.
Bốn ngày này, cứ đúng giờ thì sẽ có cung nữ đưa cơm đến cho hắn, nhưng chỉ khi hắn cảm thấy thực đói bụng khó chịu thì mới ăn, còn phần lớn thời gian chỉ nhốt mình trong căn phòng của hắn khi còn bé, nằm trên giường, chẳng thèm nhúc nhích động đậy, lạnh lùng nhìn lên trần nhà, nhưng hiện lên trước mắt cũng chỉ là gương mặt của nữ nhân kia, lởn vởn trong tâm trí đều là vẻ lãnh đạm vùng kháng cự trong mắt nàng.
Hắn điên rồi, hắn quả thật đã điên rồi, lại có thể liều lĩnh bất chấp hậu quả như thế.
Trong những ngày nàng mất tích, hắn gần như phát điên, nhưng vẫn cố giữ lại cho mình một chút lý trí thanh tỉnh.
Thậm chí hắn còn dự định, sau khi tìm được nàng về rồi, hắn sẽ nói với nàng, hắn chỉ cần một mình nàng.
Ba nghìn nhược thủy, chỉ thủ một bầu.
Hắn có thể không cần Thanh Linh, chỉ cần Thanh Linh có thể sống tốt là được.
Nhưng vô luận nàng thế nào, bị bệnh, đã chết, sống tốt hay vẫn là không tốt, mặc kệ nàng đã bị Thượng Quan Kinh Hạo chạm vào, hắn lại không thể không cần nàng.
Mặc dù hiện giờ nhàn hạ, nhưng hắn vẫn là một cái thân vương, vậy mà lại chỉ cần một cái nữ nhân không khiết, không phải phát điên thì là cái gì.
Trong bốn ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, mà chuyện của hắn cũng đủ truyền khắp cả trong lẫn ngoài hoàng cung.
Đối với người trong cung thì quan trọng nhất chính là nịnh bợ, hắn bây giờ đã bị tước quyền thế, nào có ai sẽ ngu xuẩn đến mức mạo hiểm đắc tội thái tử mà đi hướng hắn lấy lòng?
Hắn ngồi xổm xuống, thân thủ đi vơ lấy đám mạng nhện giăng ngang góc tường, đột nhiên sau lưng nhẹ nhàng truyền đến một tiếng “Kinh Hồng”, cắt ngang động tác của hắn.
Hắn cũng không nhúc nhích, đối phương chậm rãi đi đến trước mặt hắn, một thân y phục đơn giản, đầu đội mũ có mạng che mặt, người nọ cởi mũ xuống, nhíu mi nhìn hắn.
Là một nữ tử.
“Nơi này nguy hiểm, ngươi tới làm gì?”
Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng vẫn là hờ hững, chẳng hề giật mình, chỉ thản nhiên hỏi.
“Ta và chàng đã bao lâu rồi không cùng nhau nói chuyện, ở bãi săn lần đó cũng chỉ gặp qua một khắc rồi vội vàng đi.
Nơi này sẽ có ai đến chứ? Trước kia chỉ là lãnh cung của một phi tử, hôm nay cũng chỉ là nơi tĩnh tâm của một vị hoàng tử hoàn cảnh sa sút.
Ngươi khi đó đã nói, sau đại hôn chúng ta nên tận lực tránh gặp mặt.
Ta tuy rằng rất nhớ ngươi, nhưng lại sợ phá hỏng chuyện, cuối cùng không dám lui tới Duệ vương phủ.
Thật sự là rơi vào một cái cảnh còn người mất”
“Hay cho một cái cảnh còn người mất, ta hiện tại lẻ loi, ngươi nên cùng ta hoàn toàn chấm dứt mới là hành động một người sáng suốt nên làm”
“Chàng phải biết là ta vĩnh viễn sẽ cùng chàng, vốn là vì tương lai ngày sau, nhưng sau lại chỉ vì chàng, ta mặc kệ chàng hôm nay thế nào…….”
Thượng Quan Kinh Hồng chọn mi cười khẽ, ngón tay nguy hiểm mơn trớn gò má nữ tử: “Chỉ vì ta sao, ha ha, ngươi cho là ta còn có cơ hội trở mình? Ngay cả ta cũng đã chết tâm, ngươi làm sao có thể dám chắc?”
Tình Ngữ nghe vậy liền chấn động, nhíu chặt đôi mi thanh tú.
“Kinh Hồng…….”
“Được rồi, ngươi về đi.
Ta năm