Đối với gút mắt trong quan hệ tình cảm giữa ba người, Kiều Sở vốn còn có rất nhiều điều muốn hỏi nam nhân bên cạnh, muốn biết suy nghĩ của hắn, lại nhớ tới những lời hắn đã nói với nàng lúc hai người đứng trước điện Thường Phi, mặc dù nàng cũng giống như nữ nhân bình thường cũng có ghen tuông, nhưng lúc này khi Trầm Thanh Linh từ từ đi về phía bọn họ, nàng vẫn là nói khẽ với hắn: “Chàng đi đi”
Nàng tránh thoát khỏi lồng ngực hắn, không phải là có ý muốn buông tay, mà là muốn giành không gian cho hắn.
Vả lại lòng nàng cũng có việc cần phải cẩn thẩn suy ngẫm lại.
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn Phương Minh: “Phương thúc, thúc dẫn Lâm cô nương vào nhà đi”
“Lát nữa ta sẽ đến gặp nàng”
Hắn nói xong lại thản nhiên hướng Trầm Thanh Linh nói.
Trầm Thanh Linh thấy Phương Minh bước đến đỡ mình, cười lạnh tránh đi, nhìn nhìn Kiều Sở, tiện đà thật sâu nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, chua chát nói: “Tân hoan cựu ái, là do ta nhìn không ta đó thôi, nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay không gặp không về”
“Ân”
Nghe hắn đáp lại, Trầm Thanh Linh cắn răng, quay người rời đi.
Kiều Sở thầm thở dài, nàng mặc dù không thích Trầm Thanh Linh, nhưng tình cảnh như thế này thật khiến lòng nàng không yên chút nào.
…….
Tứ Đại Mỹ Nhân bị Thượng Quan Kinh Hồng cưỡng chế đuổi đi, còn bản thân hắn thì tự đưa nàng về phòng.
Trở về phòng, Kiều Sở cho là hắn sẽ ra ngoài, không để ý tới hắn, đi đến bên cạnh chậu đồng vắt khăn ướt lau mặt, nào biết hắn lại nhàn nhã ngồi xuống ghế, vỗ vỗ đùi nói: “Lại đây”
Kiều Sở giật mình, gọi nha hoàn đứng hầu ngoài cửa vào thay nước, sau đó khép cửa lại rồi mới bước tới ngồi lên đùi hắn, tháo thiết mặt của hắn xuống, cẩn thận giúp hắn lau mặt.
Hắn rất là đắc ý, nói về sau mỗi ngày đều phải làm như vậy.
Hưởng thụ tựa đầu lên vai nàng, cảm thấy nặng vai, Kiều Sở không thoải mái liền đẩy hắn ra, dịch mông ngồi sang bên cạnh, trán áp vào cần cổ hắn, lúc này mới thả lỏng thở dài một hơi.
Hắn cười mắng: “Nàng thật biết cách hưởng thụ”
Kiều Sở vẫn lặng thinh không nói gì, lười biếng tựa vào trước ngực hắn.
Nàng đã đi cả một ngày, toàn thân đều đã rất mệt mỏi.
Thượng Quan Kinh Hồng thấy nàng chẳng thèm ư hử, cũng không giận, tay dò vào trong y phục sờ lên bụng nàng, còn tay kia thì giống như làm ảo thuật biến ra một cái gì đó đưa tới bên miệng nàng.
Kiều Sở cúi đầu nhìn liền thấy nguyên lai là một viên kẹo hồ lô, không sửng sốt không được.
Nàng biết hắn không thích đồ ngọt, có ý muốn chỉnh hắn, liền đẩy viên hồ lô đến sát miệng hắn, nào biết hắn chơi xấu đi ngậm luôn mấy đầu ngón tay của nàng, còn dùng lực mút vào, khiến cả người nàng phát run lên, trong đôi mắt nóng rực của hắn xẹt qua một tia tà nịnh, nhả tay nàng ra, cúi đầu đi hôn nàng.
Giày vò môi nàng thật lâu sau mới chịu buông ra, nàng vuốt bờ môi hơi sưng lên, thân thể vẫn còn run rẩy, bực mình véo má hắn một cái.
Hắn lại cười như mèo ăn vụng, sau cùng mới cầm lấy khăn vừa rồi nàng để lên bàn, cẩn thận lau khô mấy đầu ngón tay của nàng, xong bế nàng thả xuống giường, dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi một chút, ta qua kia một chốc sẽ về ăn cơm tối với nàng”
Sau khi Thượng Quan Kinh Hồng đi khỏi, Kiều Sở nghĩ nghĩ, hạ giường ra cửa bảo nha hoàn đi gọi Cảnh Bình.
……….
“Cảnh Bình, mới vừa rồi ở trong tửu lâu gia đã nói cái gì với nam tử kia?”
Nàng vào đề cực nhanh, Cảnh Bình căn bản đang cúi đầu hành lễ, nghe vậy quả nhiên sửng sốt ngẩng phắt đầu lên.
Kiều Sở liền biết là nàng đoán đúng rồi.
“Tuy là Kiều Sở muốn biết, nhưng nếu tiên sinh không tiện nói thì cũng không cần nói đâu”
Nàng sợ Cảnh Bình khó xử, cười cười nói.
Cảnh Bình nhíu chặt mày, rốt cuộc nhẹ giọng nói: “Kiều chủ tử, những lời gia nói với hắn cơ bản cũng giống như những gì gia đã nói lại với chúng ta, có điều là thiếu mất một câu”
……..
Cảnh Bình đã đi khỏi.
Kiều Sở quay về giường, dựa người vào đầu giường, tuy trời đã về chiều, nhưng ánh mắt trời theo song cửa chiếu vào vẫn có chút chói mắt.
Nếu như lúc đó không nhận ra vẻ lạ lùng trong mắt Cảnh Bình thì nàng cũng sẽ không nhớ tới cử chỉ chấm nước trà tùy tay vẽ lên mặt bàn của Thượng Quan Kinh Hồng.
Nếu trước đó không phải nàng vẫn một lòng để tâm đến Thượng Quan Kinh Hồng thì nàng cũng sẽ không nhìn thấy vết nước trên mặt bàn đó.
Nếu nàng không phải dân khảo cổ thì nàng cũng sẽ không thể đoán ra vết nước đó là vẽ hai cái mặt chữ___chữ kia mặc dù nàng không nhận ra là chữ gì, nhưng dựa vào đặc điểm của chữ, nàng nghĩ kia chắc hẳn là một loại biệt ngữ.
Cảnh Bình nói hai chữ đó có nghĩa là “Đừng nói”
Một câu lúc đó Thượng Quan Kinh Hồng không nói ra chính là: ngươi là người của Cửu đệ.
……..
Trong sân nhỏ trước phòng của Trầm Thanh Linh.
Khi Thượng Quan Kinh Hồng đến, nàng đang tự mình rót rượu.
Trước mặt nàng là một bàn đầy thức ăn.
“Kinh Hồng, mời”
Nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đến, nàng khẽ run lên, rất nhanh lại cười đau khổ, giơ chén rượu về phía hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
Trầm Thanh Linh thấy hắn thản nhiên nhìn mình, lòng cũng dần căng thẳng lên, rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn không hề có ý trách cứ.
“Lúc ấy kỳ thực ta đến là để tìm chàng, nhưng vì ta có nhiều điều phải cố kỵ, lúc ấy có mặt Thượng Quan Kinh Hạo ở đó, ta sợ khiến hắn nhìn ra đầu mối gì cho nên……..”
Hắn vẫn trầm mặc nghe nàng giải thích, nàng rốt cuộc kiềm chế không được tiến lên ôm lấy hắn.
Mà hắn lại vẫn bất động.
Lòng nàng càng thêm khủng hoảng, ngoài miệng cắn răng cười nói: “Kiều Sở có thật là vì muốn tốt cho chàng hay không? Được thôi, ta coi như nàng quả thật là muốn tốt cho chàng, nhưng nàng làm như vậy nhất định là chọc giận hoàng thượng, chỉ có thể là hại chết chàng, khiến chàng bây