Hắn giống như suy nghĩ cái gì, mới nói: “Trước khi xuất cung ta đã đến điện của mẫu phi, giỏ thức ăn trong đó vẫn còn nguyên”
Giọng hắn nói còn có một chút vẻ dương dương tự đắc, Kiều Sở ngẩn ra, bàn tay cơ hồ không cầm nổi đôi đũa.
“Nếu đã biết vì sao còn cố hỏi ta?”
Kiều Sở cười lạnh chất vấn, tội gì phải làm khó nàng trước mặt mọi người như vậy.
Nghĩ đến lúc trước từng hiểu lầm hắn, cho rằng hắn tính kế khiến nàng phải tự mình quay về, nhưng thực ra không phải, là tại nàng tự quay về đó thôi, Kiều Sở tự cười nhạo chính mình.
Khi đó có lẽ đúng là hiểu lầm thật, nhưng hiện tại___
Nhìn thấy phản ứng của nàng, Thượng Quan Kinh Hồng hoảng hốt, muốn bắt lấy tay nàng.
Bi phẫn trong lòng dâng lên liền gây sức ép cho tim, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy có vài ánh mắt hiếu kì nhìn bọn họ, lẽ ra hiện tại diễn viên chính của bữa tiệc phải là Thượng Quan Kinh Hồng mới đúng, nhưng không, mọi người chỉ chú ý đến hắn, bởi vì hắn bây giờ đã là một nhân vật lợi hại, còn nàng, lại không phải.
Nàng mỉm cười, thân mình chậm rãi ngã xuống.
“Kiều Sở……”
Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, nàng chỉ lờ mờ thấy được gương mặt trắng bệch cùng tiếng hô của hắn bên tai…
….
Thượng Quan Kinh Hạo nhàn nhạt đảo mắt nhìn đám đông lộn xộn trong viện, cũng giống như mọi người, tầm mắt nhìn theo mấy bóng người vừa biến mất ở cửa viện.
Thượng Quan Kinh Hồng vừa cáo lỗi với hoàng đế, sau đó ôm Kiều Sở đã ngất xỉu, cùng đám người Duệ vương phủ vội vàng bôn tiến hồi phủ trong đêm.
Bệnh của Kiều Sở có vẻ không nhẹ.
Hắn kín đáo nghĩ, trong lòng tồn một tia lo âu, nhưng cũng có vài phần khoái ý, bởi vì vẻ thống khổ mà hắn nhìn thấy trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng.
Hắn theo bản năng liếc nhìn Thượng Quan Kinh Thông, lại vô tình chạm ánh mắt của hoàng đế lúc này đang lạnh lùng nhìn hắn.
Lòng hắn trầm xuống, lại thấy hoàng đế hướng Mạc Tồn Phong ở phía sau phân phó: “Ngươi đưa Trầm cô nương đến Duệ vương phủ đi, sau sẽ để nàng xuất giá ngay tại phủ”
Cái này thật sự trái với lễ nghi thông thường, mọi người nhất thời kinh ngạc nhưng tất nhiên là không dám ý kiến, Trầm Thanh Linh rủ mi, lúc ngước mắt lên lại tỏ vẻ như thoảng thốt nhìn hắn.
Hắn sinh nghi.
Bữa tiệc sau đó lại đến tiết mục nháo động phòng.
Nhưng hắn không tham gia mà theo hoàng đế hồi cung.
Khói hương mờ ảo vờn nhẹ trước mắt, giờ phút này hắn đang đứng trong Kim Loan điện.
Hắn im lặng đăm đăm nhìn lô án trước mắt, ngẩng phắt đầu, ngữ khí có chút bất tuân: “Phụ hoàng, Trầm Thanh Linh đã phản bội nhi thần, lão Bát là người bụng dạ khó lường, nay phụ hoàng lại ban chỉ tứ hôn cho bọn họ thật khiến nhi thần lấy làm khó hiểu.
Nếu như phụ hoàng đã muốn đổi lão Bát làm người kế vị, muốn đuổi nhi thần ra khỏi cung để nhi thần sống lang bạc giống như mẫu thân, vậy thì chỉ một đạo thánh chỉ là xong, tội gì phải làm phức tạp lên như vậy”
Hoàng đế ngồi sau án đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe hắn nói, đột nhiên đứng bật dậy, giận dữ đem toàn bộ tấu chương trên bàn gạt phăng xuống đất, chỉ thẳng vào mặt hắn: “Đã đến nước này rồi mà ngươi còn muốn đổi trắng thay đen nữa ư? Trầm Thanh Linh phản bội ngươi? Một màn mất tích đó chẳng phải là do ngươi bày ra để đổ tội cho lão Bát hay sao? Nữ tử mà Hạ Hải Băng đưa từ phủ lão Bát ra căn bản chính là Lâm Hải Lam! Chuyện nàng dịch dung mà ngươi nói cho trẫm biết, trẫm đã hỏi Hạ Hải Băng, Hạ Hải Băng đã chứng thực.
Nhưng trẫm thật không biết là ngươi đang tính toán gì với đệ đệ của ngươi, đến mức ngay cả chuyện nàng ta dịch dung mà ngươi cũng biết! Còn không phải là vì ngươi đã giết tỳ nữ của Lang phi, tìm kẻ mạo danh vào phủ Duệ vương làm mật thám hay sao?”
Thượng Quan Kinh Hạo cả kinh, hoàng đế mắt sắc lập tức nhìn ra, phẫn nộ đến mức phải hạ tay chống xuống bàn mới có thể đứng vững, lạnh lùng cười: “Quả nhiên là thật! Nếu không muốn người khác biết thì ngay từ đầu đừng có làm, chuyện lão Bát dẫn quân đến lục soát phủ ngươi, hắn vì muốn bảo trụ tính mạng Kiều Sở cho nên quyết có chết cũng không bao giờ nói ra, nhưng cuối cùng trẫm cũng đã biết”
“Nghịch tử ngươi ngay cả nữ nhân của đệ đệ mà cũng muốn cướp đoạt!”
Lòng Thượng Quan Kinh Hạo trầm xuống, lúc này cũng không cố theo đuổi nguyên nhân vì sao hoàng đế lại biết, cái hắn lo lắng lúc này chính là chuyện ngày hôm qua, đè nén kinh sợ, phất vạt áo quỳ xuống: “Phụ hoàng, người ngày hôm qua phụ hoàng lệnh cho Hạ Hải Băng đưa tiến cung làm sao có thể là Lâm Hải Lam được, rõ ràng nàng chính là Trầm Thanh Linh!”
“Chuyện đã đến nước này mà ngươi vẫn còn ráng cố chấp nữa ư?” Hoàng đế giận dữ, giương tay chỉ vào Hạ Hải Băng, nghiến răng quát: “Hải Băng, ngươi nói cho hắn biết đi”
Hạ Hải Băng âm thầm thở dài, gật đầu bẩm báo: “Điện hạ, ty chức ngày hôm qua phụng mệnh đưa ‘Lâm cô nương’ tiến cung, nhưng đi được nửa đường thì xe ngựa bị tỳ nữ của Kiều phi là Mỹ Nhân chặn lại, thỉnh cầu muốn được gặp mặt Lâm cô nương nói mấy câu.
Nhưng mà tỳ nữ này căn bản không phải là Mỹ Nhân mà là do người khác dịch dung thành, thuật dịch dung vô cùng cao siêu, nếu không phải ty chức chú ý tới biểu hiện run rẩy của nàng cùng chi tiết nàng không đeo trường tiên thì tuyệt đối sẽ không nhận ra nàng là Mỹ Nhân giả.
Mà sự thật người này chính là Trầm cô nương”
Nhị ca, cứ đến hỏi phụ hoàng thì sẽ biết được đáp án.
Nháy mắt, một câu kia của Thượng Quan Kinh Hồng lướt qua trong đầu, Thượng Quan Kinh Hạo âm thầm giật mình, nói như vậy người mà Hạ Hải Băng đưa đi ngay từ đầu vốn không phải là Trầm Thanh Linh.
Cổ họng hắn ngưa ngứa, cảm giác được hô hấp của mình bỗng trở nên vô cùng khó khăn.
Lúc ở Hạ vương phủ, hắn vốn nghĩ kế hoạch vạch trần Trầm Thanh Linh của mình đã thành công mà trong lòng vui sướng, sau đó là chuyển sang nghi ngờ thân phận của nữ tử mặt nổi mẩn đỏ, cuối cùng là bất ngờ vì sự thay đổi đột ngột của hoàng đế__hiện tại hắn đã biết được nữ tử kia rốt cuộc là ai.
“Hạ Hải Băng và Thường phi trước kia từng có giao tình, cũng giống như huynh muội một nhà, ngươi đã bảo Trầm Thanh Linh dịch dung thành Mỹ Nhân đến chặn đường xe ngựa, lấy Thường phi ra làm cái khiên đỡ, thỉnh cầu muốn được gặp mặt ‘Lâm Hải Lam’ nói mấy câu.
Hạ Hải Băng vì tình nghĩa cho nên nhất định sẽ cho phép, cho dù hắn có nhìn thấy được điểm sơ hở nhưng chung quy có thể sẽ nể tình mà bỏ qua…..”
Hoàng đế dứt lời, Hạ Hải Băng gượng cười, quỳ xuống: “Hải Băng lấy làm hổ thẹn”
“Không cần, ngươi dù gì vẫn một mực trung thành với trẫm, nếu không đã không đem chân tướng chuyện lục soát phủ thái tử nói cho trẫm biết” Hoàng đế khẽ thở dài, vung tay bảo hắn đứng lên, vẫn nhìn Thượng Quan Kinh Hạo: “May mắn là trẫm cảm giác sự việc không đơn giản, mới phái cả Tả Binh đi theo, nếu không mưu kế của ngươi đã thành công rồi.
Chỉ cần hai nữ nhân kia lánh vào rừng khuất khỏi tầm mắt, Trầm Thanh Linh thật sẽ có thể nhân cơ hội chuốc mê ‘Lâm Hải Lam’ để cho người của ngươi tới mang đi, còn nàng sẽ dịch dung thành ‘Lâm Hải Lam’ trở về kiệu”
“Lúc đó lão Bát sẽ hoàn toàn bị ngươi vu oan giá họa, trẫm không biết sự thật, nhất định sẽ nghiêm trị hắn, thậm chí có thể sẽ đuổi hắn ra khỏi Triêu Ca”
“Kinh Hạo, lòng của ngươi quá tàn nhẫn, trẫm ban đầu cũng đã tin lời ngươi, nghĩ một nữ tử bình thường thì cớ gì phải mang mặt nạ, nhưng nguyên lai vì trên mặt nàng nổi mẩn đỏ, lại muốn theo Lang phi ra ngoài dạo chơi, cũng muốn được lão Bát để ý.
Nữ tử này xuất hiện có lẽ vì Lang gia thấy Kiều Sở gần đây được sủng ái quá mức, mới đưa nàng đến hỗ trợ Lang phi, nào ngờ cuối cùng lại bị ngươi lợi dụng”
Thượng Quan