Là Tần Ca.
Hắn là Tần Ca.
Không lẽ nơi nàng đang đứng là trong mộ thất mười chín?
Nhưng không phải Tần Ca đã chết rồi sao….
Vì sao trước mắt lúc này….
Nàng còn đang nghi hoặc, đột nhiên thấy hai mắt Tần Ca nhắm nghiền lại, thân thể cao lớn đổ về phía nàng, nàng không cần nghĩ ngợi lập tức đỡ lấy hắn, nháy mắt một cái đã thấy toàn thân hắn ướt đẫm, là máu, tình cảnh cái ngày mà hắn chết bỗng xẹt qua trong đầu__
Cho dù hắn không yêu nàng, nhưng nàng vẫn đau đớn hét lên: “Không,Tần Ca, không được chết”
…….
“Kiều Sở, tỉnh, mau tỉnh lại…….
.
”
Vẫn là vòng ôm quen thuộc của người đó, nhưng lần này cảm nhận được thân nhiệt người nọ đã ấm lên, Kiều Sở giật mình tỉnh lại, từ từ mở mắt ra.
Đối phương đang ôm lấy nàng, cầm khăn tay cẩn thận thay nàng lau mồ hôi rịn trên trán, sắc trời bên ngoài chiếu lên cẩm bào của hắn, trong mắt hắn là thương tiếc, cũng có một tia suy nghĩ sâu xa.
Hắn đeo thiết mặt, y phục đã chỉnh tề.
Kiều Sở thất thố đẩy tay hắn ra, hoảng hốt ôm chặt lấy hắn.
Tần Ca đã chết, nhưng còn hắn vẫn ở đây, hắn vẫn còn sống.
Thượng Quan Kinh Hồng hôn trán nàng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, chỉ là mơ thôi, có ta ở đây nàng không phải sợ, kẻ nào dám bắt nạt nàng ta đánh chết kẻ đó”
Ngoài trướng có ai ho khan một tiếng___
Mặc dù chưa hết bàng hoàng kinh sợ, nhưng Kiều Sở vẫn phải đẩy Thượng Quan Kinh Hồng ra, mặt đỏ tới tận mang tai, biết là lão Thiết với Phương Minh tới gọi hắn vào triều.
Thượng Quan Kinh Hồng lại không thèm để ý, nói khẽ bên tai nàng: “Hay là hôm nay ta xin nghỉ, ở nhà với nàng”
Hắn nghiêm túc đề nghị nhưng môi lại hàm ý cười, khiến nàng nhất thời cũng không biết là hắn đang nói thật hay nói đùa, mới sẳng giọng: “Ta không phải hồng nhan nên không muốn biến thành kẻ gây họa, chàng mới nắm quyền lại được có một ngày đã muốn trốn việc rồi, chàng muốn chết sao?”
Nghe nàng nói mình không phải hồng nhan gây họa, Thượng Quan Kinh Hồng nhìn nàng mỉm cười, tuy hắn không rõ mấy từ trốn việc gì đó của nàng là gì nhưng đại khái cũng đoán ra được ý nghĩa, cười mắng nàng: “Nói tiếng gì vậy?”
“Là cổ ngữ của Bắc địa, chàng không biết sao, vậy sao có thể xưng là Bát gia học rộng hiểu nhiều a”
Thượng Quan Kinh Hồng hừ một tiếng: “Tiểu di nữ, ngoại trừ Cảnh Bình, dưới tay gia còn có không ít người thông hiểu bốn quốc ngữ lân cận, Bắc địa cổ ngữ của nàng thì đã tính là gì, tưởng gia không biết chắc?”
Kiều Sở ngẩn ra, lại không biết là hắn có lừa mình không, lần đầu tiên phát giác có một ông chồng học phú ngũ xa cũng không phải chuyện gì tốt, nàng chột dạ, nhất quyết nằm quay mặt vào tường, lí nhí nói: “Ta còn muốn ngủ một một lát nữa, chàng phải đi đâu thì mau đi đi…”
Chăn bị người ta giữ chặt, bàn tay to vỗ nhẹ đầu nàng, thanh âm từ tốn truyền đến: “Sở nhi, Tần ca là ai, trong mơ….
.
nàng vẫn luôn gọi tên hắn, còn nữa, vì sao Thanh Linh lại gọi nàng là Lâm Vũ?”
Kiều Sở bị hai cái từ trốn việc kia làm khó, hiện tại nghe hắn hỏi trong lòng lại cả kinh.
Lâm Vũ là cái tên mà hắn từng bảo nàng dùng, cùng cái tên của Lâm Vũ ở hiện đại có lẽ cũng chỉ là trùng hợp.
Nhưng Tần Ca…Hôm qua khi Trầm Thanh Linh nhắc đến Tần Ca nàng đã cảm thấy không ổn rồi.
Thượng Quan Kinh Hồng là ai, hắn sao có thể không tra hỏi cơ chứ.
Chẳng qua là hôm qua tâm tư của nàng lẫn hắn đều không đặt vào đó mà thôi.
Nàng nên giải thích với hắn thế nào bây giờ.
Bởi vì nếu nói về Tần Ca thì sẽ lộ ra rất nhiều chuyện khác, ví vụ như nàng vốn không phải “nàng”, rồi còn mục đích nàng đến nơi này nữa.
Hắn nếu biết thì sẽ phản ứng thế nào.
Quan trọng nhất là nếu để hắn biết thì lịch sử có vì thế mà thay đổi hay không?
Nếu lịch sử bị thay đổi thì cho dù hắn có đáp ứng nàng không xây lăng tẩm, nhưng chuyện sinh tử của Tần Ca có còn giống nhau nữa hay không?
Nàng thì không muốn giấu diếm hắn, nhưng lại không biết nên