“Nói theo cách của nhân giới, thì hắn chính là đệ tam sinh của Phi Thiên, có điều kính Hải Thiên đã bị phong ấn nên không có cách nào điều tra được vì sao hắn lại xuất hiện ở Trung Quốc, mà cái người tên Tần Ca này cũng đã chết rồi”
Thượng Quan Kinh Hạo khẽ nhíu mày, thật lâu sau mới bật cười nhẹ, ngữ khí đều đều mà tàn ác: “Còn kéo đến cả đệ tam sinh ư, cô tuyệt đối sẽ không để cho hắn có cơ hội quay lại Trung Quốc, tất cả đều sẽ phải kết thúc tại đây!”
“Vâng, Phật chủ”
Tào, Vương hai người nhìn nhau rồi đồng thanh cung kính đáp, lại nghe Thượng Quan Kinh Hạo hỏi: “Đến Trung Quốc sau đó các ngươi còn gặp chuyện gì kỳ lạ nữa không?”
Vương Mãng hồi tưởng lại một lát, vội nói: “Điện hạ, quả thực là còn có một chuyện, là sau khi Tào tổng quản và thần đưa Phục Linh nhập vào thân xác Trầm Thanh Linh lúc nhỏ, vì để đảm bảo nên vẫn theo dõi nàng một thời gian, liền có một đêm nhìn thấy linh hồn Phục Linh bị một linh hồn khác đẩy ra khỏi thân xác của Trầm Thanh Linh…….”
Thượng Quan Kinh Hạo hơi giật mình, sau đó lâm vào trầm tư.
“Ai dô, điện hạ gia, ngài tới rồi, công chúa vẫn đang đợi ngài trên lầu a”
Tú Bà từ trong phòng bước ra, vừa nhìn thấy ba người liền tươi cười tiếp đón, cung kính dẫn đường.
Đi theo tú bà tới trước cửa một sương phòng, Thượng Quan Kinh Hạo quay ra phân phó Tào Vương hai người: “Các ngươi chờ cô ngoài này”
Tú Bà gõ cửa.
“Mời vào”
Thanh âm khơi khàn khàn của Thái Trữ từ bên trong truyền ra, Thượng Quan Kinh Hạo hơi giật mình một chút, đẩy cửa đi vào, lướt qua tình cảnh trong phòng, lại mỉm cười.
Trên bàn là tàn tích một dải lụa đã bị kéo cắt xé đến nát vụn.
“Xem ra Bát đệ của cô đã đến rồi?”
“Ân” Thái Trữ híp mắt nhìn hắn: “Còn có cả Kiều phi, Thái Trữ đã nói với hắn, nỗi nhục trong yến tiệc ngày đó, chung quy có một ngày hắn sẽ phải hối hận”
“Thù này liền cứ để cô thay công chúa báo, thế nào?”
Thượng Quan Kinh Hạo tiến đến gần ôm lấy Thái Trữ, Thái Trữ không cự tuyệt, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ không trách Thái Trữ trước đây vô lễ ư?”
“Bát đệ lúc trước xuất chiến nhất định rất dũng mãnh, cô thật tiếc là lúc đó không thể tự mình ra quân”
Thái Trữ khẽ bật cười, lại hỏi: “Điện hạ biết rõ Thái Trữ đâu phải muốn liên hôn với Đông Lăng?”
“Mỹ nhân yêu anh hùng xưa nay đâu hiếm……..”
Thượng Quan Kinh Hạo nói xong liền ôm nàng đi về phía giường…… =_=
“Điện hạ, Thái Trữ tuy là nữ nhân Tây Hạ không câu nệ lễ tiết, nhưng………” Gò má Thái Trữ phiếm hồng, thoáng nhìn vạt áo hơi mở rộng của mình một chút, hơi thở gấp nói: “Vẫn là nên đợi sau khi thành thân thì hơn”
“Kinh Hạo nhất định sẽ cho công chúa một đại lễ tật lớn, chỉ là….chưa phải lúc này”
“Sao?”
“Việc chúng ta hẹn nhau đêm nay rất nhanh sẽ truyền ra ngoài, chính là, hôm nay, công chúa đã cự tuyệt Kinh Hạo”
Bão tố sẽ ập đến Đông Lăng không phải sao, Thái Trữ ngẩn ra, trong mắt đột nhiên trở nên thông suốt: “Khá lắm điện hạ gia, ha ha, đó chẳng phải nghĩa là Thái Trữ vẫn còn luyến tiếc thiết mặt Duệ vương hay sao?”
*****
Kiều Sở nhớ lại tối hôm qua trước lúc đi ngủ có hỏi Duệ vương một vấn đề, nói hắn rõ ràng điều kiện không có gì tốt, cớ vì sao nhiều nữ nhân thích hắn như vậy.
Thượng Quan Kinh Hồng rất ý tứ trả lời, bởi vì ta cũng có một chút thực lực, họ đến với ta như vậy gọi là cùng chung hoạn nạn, hoạn nạn có nhau về sau tình cảm sẽ rất tốt, có thể dùng đổi lấy cái này cái kia.
Nàng lại hỏi, vậy ta thì có thể đổi lấy cái gì.
Thượng Quan Kinh Hồng cười xấu xa đáp, bổn vương.
Dứt lời liền nhào về phía nàng, hai người, một người đắc ý hả hê, một