Đông Ngưng có chút bất an, định bụng sẽ hỏi hắn sau.
Kỳ thực lúc này Tông Phác đang nhớ tới mẩu giấy trước đó hắn nhận được từ tay gã sai vặt.
Lạc khoản bên dưới đề tên Thanh Linh.
Ở một góc tờ giấy còn dính một chút đàn hương.
Lúc nhận được mẩu giấy hắn vì khẩn trương nên không chú ý tới cái này.
Vả lại dù có chú ý tới, biết được đàn hương này là ở Phi Thiên tự, thì cũng không có gì phải kỳ lạ, bởi vì trước đây bọn họ từng hẹn gặp nhau ở Phi Thiên tự không biết bao nhiêu lần.
Chẳng qua từ sau đại hôn của Thượng Quan Kinh Hồng mới chuyển địa điểm hẹn gặp sang địa lao, lại thêm về sau Thượng Quan Kinh Hồng đối với Kiều Sở như chồn cáo thấy gà, cho nên có chuyện gì cũng đềuu gặp ở vương phủ, Phi Thiên tự cứ như thế mà bị lãng quên.
Thanh Linh hiện giờ đang ở Phi Thiên tự cũng không có gì lạ, bởi nơi đó đối với nàng chứa đựng nhiều hồi ức.
…….
Lúc này ở vương phủ, Trầm Thanh Linh cũng đang nhàn nhạt nhìn ngón tay không cẩn thận dính một chút đàn hương.
Hai canh giờ trước sau khi Kiều Sở rời khỏi sảnh đường, nàng đã đến Phi Thiên tự.
Nàng muốn đến đó là bởi vì sau khi nhận y phục, trên đường trở về phòng nghe một đám tỳ nữ đang buôn chuyện.
“Ngươi có lầm không, mỗi người chúng ta một tháng nhận được có mười hai lượng bạc chứ mấy…”
“Ta nghe rất rõ ràng mà, hơn nữa ta còn tận mắt nhìn thấy bọn họ cầm ngân phiếu chứ không phải bạc vụn, cả Tứ Đại cũng ngạc nhiên, nói với Mỹ Nhân là một ngàn hai, lúc đó Mỹ Nhân nhìn ta nên ta mới phải tránh đi đó”
“Không biết nha hoàn của hai chủ tử kia thì sao nữa, cũng được nhiều như vậy sao? Một ngàn hai…Mẹ ơi, chừng này đủ để chúng ta tiêu xài mấy năm lận đó”
“Cái đó thì chưa chắc, các ngươi thật ngốc, còn không nghĩ xem chủ tử của các nàng là ai, là Kiều chủ tử được gia yêu nhất”
“Tiền tiêu vặt của các nàng đã nhiều như vậy, thật không biết Kiều chủ tử kia còn nhiều tới mức nào?”
“Ai biết được, chắc chắn là không thể tưởng tượng nổi, nếu cho ta thành Kiều chủ tử có giảm hai mươi năm tuổi thọ ta cũng đồng ý…”
“Ài, ngươi trước về rửa mặt đi rồi nói”
“Mà các ngươi nghĩ xem, Kiều chủ tử lúc đầu đang yên đang lành lại bị sẹo trên mặt, tuy không đến mức dọa người nhưng vẫn là nhìn không đẹp mắt.
Còn Lang chủ tử từ gia thế cho tới bộ dáng đều không thể chê vào đâu được, còn Trầm chủ tử mới vào phủ nghe nói trước kia là nữ giả nam trang làm quan to trong triều, bộ dáng cũng thanh tú, vậy mà gia lại thích nhất là Kiều chủ tử?”
…….
Hôm nay là ngày vương phủ phát tiền tiêu hàng tháng, lúc nàng về tới phòng cũng có một gã sai vặt tới đưa cho nàng phong bì, A Tú cũng vừa đi nhận tiền về tới.
Người phụ trách quản lý chi tiêu trong phủ là Cảnh Bình, nô phó tới định kỳ đều tới trướng phòng lĩnh lương, còn riêng chủ tử thì Cảnh Bình tự phái người đưa đến.
Thanh Linh trước tiên là hỏi mức tiền của A Tú, sau đó mới chậm rãi mở phong bì của mình ra.
Của A Tú là một trăm hai, còn của nàng là một ngàn hai.
Của A Tú so với nô bộc bình thường đã là cao hơn rất nhiều, nàng cũng hiểu là Thượng Quan Kinh Hồng đối với nàng khác biệt, nhưng của nàng lại chỉ bằng tỳ nữ của Kiều Sở? Vậy Kiều Sở rốt cuộc là bao nhiêu?
Nàng chẳng quan tâm số tiền nhiều hay ít, cái nàng để ý chính là vị trí của nàng trong lòng hắn…
Có nhiều thứ người ta có thể nhẫn nhịn, nhưng chỉ cần một chuyện thế này cũng đủ để bao nhiêu nhẫn nhịn bộc phát.
Bao nhiêu ủy khuất khó chịu suốt thời gian gần đây xông đến khiến nàng như muốn phát điên, mới đến Phi Thiên tự.
Nàng chọn Phi Thiên tự là bởi vì mấy ngày trước khi nàng