Cho nên số mệnh lẫn tương lai đều có thể thay đổi, tựa như nàng vì Tần Ca mà đến đây, vì hắn sửa mệnh, tựa như Tần Ca yêu Lâm Vũ nhưng cả đời này nàng là người ở bên Thượng Quan Kinh Hồng mặc kệ Lâm Vũ là ai.
Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng nàng cũng từng là Lâm Vũ không phải sao.
Điều bây giờ nàng muốn làm chính là bảo vệ nhân duyên của nàng và hắn.
“Nếu ngươi là Hải Lam, vậy ngươi vì Tần Ca mà đến đúng không.
Bởi vì người Tần Ca yêu là Lâm Vũ không phải ngươi, cho nên ngươi tìm đến kiếp trước của hắn để thỏa mãn ước mộng của chính mình” Trầm Thanh Linh chậm rãi buông tay nàng, đột nhiên hỏi.
“Không, là hiệu ứng cánh bướm.
Tần Ca vì ta mà chết, nếu Thượng Quan Kinh Hồng không xây lăng tẩm vậy thì kiếp sau của hắn cũng sẽ không chết trẻ như vậy”
“Ngươi muốn thay đổi kiếp trước để thay đổi vận mệnh của Tần Ca?” Trầm Thanh Linh hơi chấn động, ở trong đình đi qua đi lại một lúc mới dừng lại, bỗng hơi đăm chiêu nhìn nàng, cười hỏi: “Hải Lam, Tần Ca không yêu ngươi, nhưng ngươi vẫn yêu hắn, đúng không?”
“Phải” Kiều Sở nhìn sao trời, cũng cười đáp.
“Vậy Thượng Quan Kinh Hồng đối với ngươi là cái gì? Ngươi tốt với hắn cũng bởi vì ngươi cho hắn là Tần Ca? Hải Lam, nếu ta nói Thượng Quan Kinh Hồng không phải Tần Ca thì ngươi sẽ thế nào? Ngươi nói đi”
“Hắn là Tần Ca” Kiều Sở rất nhanh đã phủ định.
Cái gì cũng có thể sai, riêng cảm giác là không.
“Ngươi đừng quên ngươi đã từng vì nhận sai thái tử mà đối với hắn yêu thương nhung nhớ! Hết thảy những việc ngươi làm, khiến cho Thượng Quan Kinh Hồng lẫn người bên cạnh hắn đều tin ngươi yêu hắn, nhưng sự thật là ngươi một mực lừa hắn”
“Không…”
“Nàng còn có cái gì để phản bác?”
Một trận chưởng phong mãnh liệt từ vườn hoa bên cạnh bạt ra, trong vườn có một người chậm rãi đứng lên.
Khắp nơi lá cây rơi rụng, nhưng những bóng người đang từ trong vườn bước ra đều rõ ràng mồn một.
Tất cả mọi người.
Kiều Sở coi như đã hiểu được vẻ kỳ dị trong mắt Trầm Thanh Linh vì sao mà có, nàng cố không lưu tâm đến sắc mặt phức tạp của những người còn lại, lúc này chỉ đăm đăm quan sát Thượng Quan Kinh Hồng.
Mà hắn lại như biến thành một con người khác, hắn lạnh lùng đứng ở đó, lạnh lùng nhìn nàng, tròng mắt u tối không thấy được ánh sáng, nhưng nhiều nhất chính là oán hận.
Oán hận không cần che giấu như thế trong mắt hắn nàng chỉ mới nhìn thấy hai lần, một lần là ở Hồ mạc sầu khi hắn đối đầu Thượng Quan Kinh Hạo, còn lần thứ hai là khi hắn nhắc đến Vinh Thụy hoàng đế.
Trừ bỏ kinh ngạc về thân thế của hắn, lúc này mọi nghi vấn đều tập trung vào vấn đề nàng yêu hay không yêu Tần Ca, Tần Ca quan hệ gì tới Thượng Quan Kinh Hồng, Trầm Thanh Linh đã sớm có âm mưu, còn Tông Phác thì thúc đẩy Thượng Quan Kinh Hồng tới nơi này ẩn phục.
Cả lòng bàn tay nàng đều đổ mồ hôi lạnh, người cũng khẽ run rẩy chậm rãi nhìn Tông Phác một cái, Tông Phác giật mình vội quay đầu lảng tránh.
Nàng cũng không để ý hắn hay người khác nữa, lại một mực nhìn Thượng Quan Kinh Hồng.
“Chàng đã nói, sẽ chờ ta kể cho chàng nghe chuyện Tần Ca, vì sao còn đồng ý để Trầm Thanh Linh dùng cách này? Kiếp trước cũng tốt, đời sau cũng thế, ta đúng là vì Tần Ca mà đến, nhưng ta…ta yêu chàng”
Từ yêu này thực sự nàng khó thốt nên lời, có người cả đời cũng không nói được một chữ này, không phải vì không yêu mà vì nói không được.
Nhưng giờ khắc này trước mặt mọi người Kiều Sở vẫn nói, nàng hy vọng biết bao sẽ nhìn thấy được trên mặt Thượng Quan Kinh Hồng, nói cho nàng biết là hắn tin nàng.
Nhưng trên mặt hắn lại là một vẻ mỉa mai từ từ xâm chiếm: “Kiều Sở, không, ta hẳn gọi nàng là Hải Lam mới phải, nguyên lai nàng mới là Hải Lam”
“Những lời vừa nãy ta nghe không phải đều do chính miệng nàng nói sao? Yêu ta ư? Nàng chưa bao giờ yêu ta.
Cũng đúng, ở văn lâu Bắc địa, nàng vì cái gì mà liều mình cứu ta? Càng không cần nhắc đến những chuyện sau đó, trải qua sinh tử, nàng luôn luôn muốn ta không xây lăng tẩm, nay ta coi như đã hiểu lý do.
Ta ở trong lòng nàng chính là vật