Khi trù nương và nam phó vừa đi khuất, hai đội ám vệ trao đổi với nhau vài câu, tiếp đó hai nữ ám vệ gõ cửa một tiếng rồi lập tức đẩy cửa đi vào.
“Không xong rồi”
Bên trong truyền ra thanh âm khiếp sợ.
Một đám chúng vệ đứng bên ngoài cả kinh xông vào, liền thấy trong phòng lúc này có một nữ tử nằm hôn mê trên đất, đầu chảy máu, nhưng không phải Kiều Sở mà lại là Đông Ngưng.
“Kiều chủ tử trốn rồi, trong hai người kia nhất định có một người là nàng!”
Chúng vệ đều là tử vệ của Thượng Quan Kinh Hồng cho nên đều biết rõ Đông Ngưng, một người lập tức lay tỉnh nàng, thủ lĩnh ám vệ tức tốc phái người đuổi theo, vừa vội vã hỏi Đông Ngưng: “Đông Ngưng tiểu thư, sao lại thế này?”
Đông Ngưng nhăn mặt ôm đầu: “Nam phó kia là Mỹ Nhân giả trang, nàng cầu xin ta đưa nàng tới thăm chủ tử, ta thân với Kiều tỷ tỷ cho nên nhất thời mềm lòng đồng ý, không ngờ chủ tớ hai người tính kế bỏ trốn, ta mơ hồ nghe được bọn họ dự tính rời khỏi thành”
Ám vệ kia không phải ngu ngốc, thầm nghĩ: ngươi nếu đã có thể mang Mỹ Nhân lại đây, vậy cũng chưa chắc không phải ngươi giúp bọn họ đào thoát.
Lòng hắn kinh cấp hiểu được nếu bọn hắn không đưa được Kiều Sở về, hoặc nếu Kiều Sở bị thương thì sẽ bị Thượng Quan Kinh Hồng nghiêm trị!
Mới vừa rồi đã có vài ám vệ đuổi theo, lúc này hắn nhanh chóng tập hợp lại được hơn bốn mươi người chia thành ba nhóm, nghiêm giọng phân phó: “Kiều chủ tử đi có hai người, để đề phòng kế điệu hổ ly sơn, chúng ta phân một nhóm đuổi theo hướng vừa nãy các nàng rời đi, nhất định các nàng sẽ để lại dấu vết; một nhóm đi theo hướng rời thành, nhóm còn lại thông tri cho những ám vệ khác, tập hợp khoảng một trăm người tiếp viện”
Cũng chỉ có hai phương hướng để các nàng chạy, một là đi sâu vào thành, hai là ra khỏi Triêu Ca.
Mà hắn thì phải nhanh nghĩ cách báo tin cho chủ tử.
***
Một nữ ám vệ theo lệnh ở lại chăm sóc cho Đông Ngưng, Đông Ngưng liền nhân lúc nàng không để ý đánh nàng ta bất tỉnh rồi cũng gấp gáp rời khỏi phủ.
Nàng một đường phi nước đại, lòng mừng thầm, nghĩ tới vừa rồi thật nguy hiểm biết bao nhiêu, không ngờ ám vệ áp giải lại tới sớm như vậy, nếu đến đúng lúc các nàng chưa trao đổi quần áo xong thì kế hoạch của bọn họ thất bại chắc rồi!
Nàng cũng biết ám vệ nhất định không tin lời giải thích của nàng, cái lý do thoái thác trách nhiệm lúc nãy cũng là do Kiều Sở chỉ nàng.
Kiều Sở nói ám vệ nghe lời giải thích của nàng sẽ nửa tin nửa ngờ nhưng nói vậy vẫn là hiệu quả nhất, truy binh sẽ phải chia thành ít nhất hai nhóm theo hai hướng truy bắt, nếu cần sẽ thêm một nhóm tiếp viện, cứ như vậy, số người đuổi theo Phàn Như Tố sẽ giảm đi một nửa.
Bọn họ đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ cần vừa ra khỏi cửa phủ Kiều Sở sẽ tháo mặt nạ đưa cho Phàn Như Tố, sau đó Phàn Như Tố sẽ thuê một nữ tử khác đội mặt nạ, còn Kiều Sở thì lẩn vào trong đám người đi đường tiến về hoàng cung.
Ám vệ có lẽ sẽ đuổi kịp Phàn Như Tố, nữ tử giả trang kia nhất định cũng sẽ để lộ sơ hở, nhưng đợi tới lúc ám vệ phát hiện thì cũng không đuổi kịp Kiều Sở nữa, huống hồ dung mạo của nàng giờ đã khác xưa.
Cái đáng lo chính là sự an toàn của Phàn Như Tố, bởi vì ám vệ nhất định sẽ áp giải hắn về cho Thượng Quan Kinh Hồng, lúc đó trừ khi là Kiều Sở đã thành công hòa giải với Thượng Quan Kinh Hồng, nếu không Thượng Quan Kinh Hồng nhất định không bỏ qua cho hắn.
Nhưng nếu truy binh đuổi theo giảm đi một nửa thì khả năng Phàn Như Tố chạy thoát được sẽ lớn hơn một chút.
Cũng may Đông Ngưng