Người lao tới là Thượng Quan Kinh Thông, lúc trước hắn vì kích động ngất đi, vừa tỉnh dậy thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang ôm Kiều Sở liền phẫn hận muốn đoạt lại nàng.
Trong đám đông hỗn loạn, Thượng Quan Kinh Hạo sau khi thoáng nhìn hoàng đế bỗng rút kiếm của một cấm quân rồi nháy mắt giết sạch toàn bộ cấm quân đang có mặt trong phòng.
Những nữ nhân mặc dù kinh hãi nhưng cũng tự hiểu được sự tình bê bối này của hoàng thất không thể để người ngoài biết.
Thượng Quan Kinh Hạo cũng đâm kiếm tới Tứ Đại Mỹ Nhân, tỳ nữ của Kiều Sở thì cũng chẳng khác cấm quân là mấy.
Hắn ra tay cực nhanh, đánh giá tình hình lúc này Duệ vương đang bận đánh nhau với Hạ vương, Mỹ Nhân đang ôm thi thể Kiều Sở, tuy có Tứ Đại đứng chắn nhưng muốn giết cũng không có gì trở ngại, đám người Cảnh Thanh thì đứng quá xa không cứu kịp.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng đang đánh nhau đột nhiên chuyển mục tiêu, mặc cho ngực ăn một chưởng của Thượng Quan Kinh Thông, nhảy tới chắn ngay đằng trước Mỹ Nhân, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm của Thượng Quan Kinh Hạo.
Thượng Quan Kinh Hạo thối lui về.
Thượng Quan Kinh Hồng muốn ôm lấy Kiều Sở nhưng Mỹ Nhân không chịu, Tứ Đại cũng khóc rống: “Lúc người vui thì đối tốt với nàng, không thích thì đem nhốt nàng, giờ thì tốt rồi, nàng tự do rồi, chúng ta đưa nàng về nhà không cần phải chịu giam cầm ở đây nữa”
“Kinh Hồng, đủ rồi, người cũng đã chết, nàng ta không đáng để chàng phải…” Trầm Thanh Linh tâm tình rối rắm tiến lên lôi kéo hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng hất mạnh tay nàng làm nàng ngã xuống đất, lại cho Thượng Quan Kinh Thông ăn một chưởng, Thượng Quan Kinh Thông vốn đang trọng thương lập tức hôn mê.
Trầm Thanh Linh bàng hoàng ngã ngồi trên đất, nhìn Thượng Quan Kinh Hồng gần như phát điên, bàn tay điên cuồng chộp hướng Mỹ Nhân, vừa rồi hắn cứu hai người bọn họ chẳng qua cũng theo bản năng vì Kiều Sở mà thôi.
Hoàng đế tâm tình phức tạp cuối cùng cũng nổi giận, đoạt lấy kiếm trong tay Thượng Quan Kinh Hạo chỉ vào Thượng Quan Kinh Hồng: “Nghiệt tử! Chỉ vì một nữ nhân mà ngươi muốn huynh đệ tương tàn ư?”
Nhìn chằm chằm vào mũi kiếm đó, bao nhiêu cừu hận Thượng Quan Kinh Hồng đè nén mười mấy năm qua đồng loạt trỗi dậy, lúc trước hắn còn có thể nhịn, nhưng nay Kiều Sở đã chết…
Thượng Quan Kinh Hồng bật cười thật dài, tay hắn đã không còn chỗ nào lành lặn, nhưng tựa như không biết đau nắm chặt lấy lưỡi kiếm, hoàng đế chưa hết bàng hoàng thì kiếm đã bị Thượng Quan Kinh Hồng đoạt mất.
“Lão Bát, ngươi làm gì vậy, ngươi dám hành thích vua!”
Thượng Quan Kinh Hạo đảo mắt gầm lên, Trữ vương kinh hãi biết đây là thái tử cố ý nhắc.
Quả nhiên hoàng đế chấn kinh nhìn mũi kiếm sắc bén trong tay Thượng Quan Kinh Hồng đang chỉ về phía mình, toàn bộ máu trong người như bị rút sạch, hô hấp cũng khó khăn, đây chính là đứa con hắn từng kỳ vọng đó ư, là đứa con mà hắn thậm chí từng có lúc muốn sửa lập thành thái tử?
“Là phụ hoàng giết nàng?”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp mang theo sát ý dọa người khiếp sợ, ngay cả hoàng đế toàn thân cũng lạnh lẽo như băng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn vài người đang muốn tiến lên ngăn cản, phất ống tay áo ra lệnh: “Ai cũng không được tiến lên!”
Nói xong lại nhíu chặt mày nhìn Thượng Quan Kinh Hồng: “Nếu trẫm nói nàng là do trẫm giết ngươi liền giết trẫm đền mạng cho nàng?”
Trong đầu Thượng Quan Kinh Hồng ầm vang một tiếng, trong mắt là lệ cuồng, di chuyển mũi kiếm trong tay chỉ vào cổ hoàng đế: “Ngươi đã hại chết mẫu phi hại chết muội muội của ta, vì sao còn không buông tha cho nàng, cho hài tử của ta?”
“Thì ra trong thâm tâm ngươi vẫn luôn oán hận trẫm….
Trẫm tự nhận mình biết nhìn người, vậy mà lại đi nhìn nhầm ngươi!” Trán hoàng đế nổi gân xanh, chỉ tay vào hắn: “Người đâu, bắt tên nghịch tử súc sinh này lại cho trẫm!” (Xét cho cùng cũng là ông sinh -_-)
“Ai giết nàng ta sẽ giết kẻ đó…”
Thượng Quan Kinh Hồng ra tay không một chút do