Tông Phác mặc kệ dắt mã phu xông vào, Phàn phủ không có thủ vệ như vương phủ, lại càng không thể có ám vệ, chỉ những gia đinh bình thường thì không thể ngăn cản hắn, phủ cũng không rộng như vương phủ cho nên chỉ một chốc hắn đã đến trước phòng ngủ của Phàn Như Tố.
Quản gia hoảng hốt chạy theo hắn, Tông Phác đang muốn đạp cửa vào thì cửa bật mở.
Phàn Như Tố khoác trên người chỉ một cái áo đơn bước ra, thản nhiên nhìn hắn.
Tông Phác chợt rùng mình cảm giác như nam nhân đứng trước mặt mình không giống bình thường, hắn đè nén tâm tình lạnh lùng nói: “Giao Tần Đông Ngưng ra đây”
Phàn Như Tố cười đáp: “Nàng còn đang ngủ, không tiện đánh thức”
Tông Phác chấn động cả người, nàng quả nhiên ở trong này, hơn nữa còn…..
Không, nhất định là Phàn Như Tố nói năng hồ đồ thôi, hiện tại là lúc nào rồi, Đông Ngưng sao có thể bỏ mặc mọi chuyện mà yên tâm ngủ ở đây được chứ, nhưng nếu như nói nàng tâm trạng không vui tới tìm Phàn Như Tố uống rượu say quá rồi ngủ quên thì..rất có thể!
“Giao nàng ra đây!”
“Vậy ngươi tự vào gọi nàng đi, người đang ở trong phòng ta đó”
Tông Phác phẫn nộ: “Nàng là nữ tử chưa chồng, sao ngươi dám thừa dịp nàng uống say hủy hoại thanh danh của nàng!?”
Ý cười trong mắt Phàn Như Tố càng đậm: “Say? Ngược lại còn rất tỉnh táo”
Tỉnh táo ư? Tông Phác cười lạnh, còn lâu hắn mới tin.
Mã phu nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn liền công kích Phàn Như Tố, nhưng Phàn Như Tố vẫn ung dung đứng đó, bình thản cười, dường như không có ý định né tránh, Tông Phác còn đang khó hiểu thì cửa phòng lại một lần nữa bật mở, Đông Ngưng vội vàng bước ra, quần áo không chỉnh tề, trên người còn khoác áo bào của Phàn Như Tố, thần sắc hoàn toàn tỉnh táo không một chút gì gọi là đang say.
“Tông Phác, ngươi về đi.
Chuyện của ta không cần ngươi quản”
Giống như có ai đó cầm búa giáng vào lồng ngực một cái, Tông Phác kinh ngạc đứng ở đó.
Chẳng lẽ Phàn Như Tố đã chạm vào nàng rồi sao?
Đây là nàng trả thù hắn, bởi vì hắn đã gián tiếp hại chết Kiều Sở đúng không?
Từ sau cái đêm ở hoa viên lại xảy ra quá nhiều chuyện liên tiếp làm hắn chẳng có nổi thời gian đi tìm nàng giải thích, nàng tát hắn trước mặt mọi người ngược lại hắn không giận mà chỉ có đau lòng.
Giúp Thanh Linh là xuất phát từ một loại tâm tư phức tạp, nhưng cái chết của Kiều Sở, những tổn thương của Thượng Quan Kinh Hồng, nỗi đau của nàng lẫn nỗi hận của nàng với hắn ép hắn đến mức không thở nổi.
Nỗi đau cơ hồ khiến hắn không thể đứng vững, cánh tay vươn về phía nàng, hắn muốn nàng giải thích rõ cho hắn, nàng là nữ nhân của hắn, chỉ có thể là của hắn!
Nhưng tay còn chưa kịp chạm đến áo nàng, một bóng áo trắng đã ôm lấy Đông Ngưng, giây lát sau cả hai biến mất không còn chút dấu vết…….
***
Giờ ngọ hôm sau.
Có một số nơi ở Triêu Ca chìm trong im lặng, ngược lại có một số nơi lại trở nên ồn ào khác thường.
Cách hoàng hôn còn sớm, nhưng toàn bộ những con đường lớn thông hoàng thành đã bị dân chúng chen chúc vây chật kín.
Mà lúc này trong thư phòng ở Duệ vương phủ, mọi người cũng đã tề tựu đông đủ.
Việc bố trí ám vệ cướp xe ngục cứu Thượng Quan Kinh Hồng tuy là có hơi gấp rút nhưng nhìn chung cũng đã tạm ổn.
Ở Triêu Ca lúc này muôn người đều đổ xô ra đường đến cửa hoàng thành, mà ven đường người đứng xem cũng vây đông như kiến, bọn họ sẽ bố trí ám vệ ẩn thân trong đám đông bát nháo này cướp xe tù.
Tuy là kế hoạch sẽ có khiếm khuyết, nhưng có lẽ hoàng đế cho rằng bọn họ sẽ không dám làm gì liều lĩnh mà ít đề phòng, cho nên kế hoạch chưa chắc sẽ thất bại.
Trữ vương vỗ vai Tông Phác, từ nãy giờ hắn vẫn nhìn chằm chằm ra cửa, Trầm Thanh Linh khẽ lắc đầu đang muốn nói thì một ám vệ dẫn Đông Ngưng đi vào.
Bội Lan dịu dàng nói: “Tiểu Yêu tới vừa đúng lúc, muội mau đi chuẩn bị đi, chúng ta sẽ giúp ám vệ dịch dung, một lát nữa bắt đầu xuất phát”
“Cách thời gian