Trang phi đã bị tạm giam, còn Thượng Quan Kinh Hồng thì theo lời Tả Binh nói lúc đến Duệ vương phủ thì không thấy hắn đâu nữa.
Cả người của Duệ vương phủ cũng không biết hắn đi đâu, dường như sau khi hắn ra khỏi đại điện thì không hề trở về phủ.
Thượng Quan Kinh Hạo nghe vậy thầm giật mình, hắn vốn nghĩ Thượng Quan Kinh Hồng sẽ không dám làm gì liều lĩnh, hắn ta không biết việc hắn đã phát hiện chuyện Trang phi, nên lẽ ra việc hắn ta làm bây giờ phải là đề phòng lúc đưa người Duệ vương phủ đi không bị hắn truy sát mới đúng.
Thật không ngờ Thượng Quan Kinh Hồng đoán được lúc ở yến tiệc Phương Phỉ nhất định sẽ ở trước mặt hoàng đế “nói hộ”, sau đó lợi dụng thời cơ làm loạn rồi bỏ trốn!
Mặt khác, hoàng đế tuy giận Trữ vương hôm trước đứng ra cầu tình giúp Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng chung quy nể tình Lệ phi tính tình hiền lành lại ở bên mình nhiều năm, lại thêm sau khi rời khỏi pháp trường, nàng đã quỳ gối kể lại chuyện Thường phi từng cứu mạng mẹ con nàng, cho nên hoàng đế mới tạm thời không truy cứu việc Trữ vương làm là vì tư tâm muốn trợ Thượng Quan Kinh Hồng đoạt vị hay chỉ đơn giản là ơn nghĩa.
Nên hôm nay thấy Trữ vương bị thương thì rất lo.
Thái y nói chủy thủ đâm đúng chỗ hiểm, vết thương rất nặng, dường như không phải là khổ nhục kế.
Tả Binh còn báo Thượng Quan Kinh Thông vẫn đang hôn mê, bệnh tình rất trầm trọng, nhưng lục soát hết phủ vẫn không tìm thấy binh phù.
Hoàng đế nổi giận, lại hạ lệnh Tả Binh âm thầm phong tỏa Hạ vương phủ, tiếp tục tìm kiếm binh phù.
Hoàng đế vốn rất vừa ý với Trang phi, lại thấy Thượng Quan Kinh Hồng mặc dù lưu luyến Kiều Sở nhưng là người rất chính trực ngay thẳng, sau này ở Thiên hương các chứng kiến Kinh Hồng và Kiều Sở bên nhau mà cảnh tỉnh, tính tình càng lúc càng trầm ổn, nên mới giao binh phù cho hắn.
Hiện giờ biết được Trang phi thất đức, hoàng đế không thể không nghi ngờ Thượng Quan Kinh Thông có phải con mình hay không, có điều nghĩ tới tình phụ tử bao năm nau, hắn lại đang hôn mê, mà quan trọng là tin tức trong hoàng cung không thể để lọt vào tai bọn người Tây Hạ được, nên trước tiên ngầm phong tỏa Hạ vương phủ chờ điều tra thân thế của Thượng Quan Kinh Thông cho rõ rồi mới định đoạt.
Bên cạnh đó, biết Tông Phác là người của Thượng Quan Kinh Hồng, lại cũng không muốn để người Tây Hạ biết chuyện triều đình thay đổi quan chức, nên hoàng đế lại tiếp tục ngầm hạ chỉ để Đại lý tự phó khanh từ từ tiếp nhận chức vụ của Tông Phác.
Lại lệnh cho Tả Binh truy nã toàn quốc với Thượng Quan Kinh Hồng với tội danh đả thương huynh đệ.
Vốn định dùng tính mạng người Duệ vương phủ, Lang phủ, Trữ vương, Tông Phác ra uy hiếp nhưng nào biết Thượng Quan Kinh Hồng ở trên điện không ngần ngại đả thương Trữ vương, cũng mặc kệ luôn Duệ vương phủ mà bỏ đi.
Giờ Lang tướng quân đang nắm binh bên ngoài, chuyện trong cung hỗn loạn không thể kinh động đến Lang gia, huống hồ Lang gia với Thượng Quan Kinh Hồng giờ đã như nước với lửa nên đừng mơ mà uy hiếp được hắn.
Trừ khi là Kiều Sở sống lại.
Hoàng đế tàn nhẫn hạ lệnh, kẻ nào chống đối, giết không tha!
Sau khi hạ một loạt thánh lệnh, cả thể xác lẫn tinh thần hoàng đế đều mệt mỏi, lòng lại đau đớn, xem tình hình bây giờ thì việc Thượng Quan Kinh Hạo đăng cơ là việc không thể bàn cãi, hoàng đế hận muốn giết chết Kinh Hồng, nhưng kể từ đó sẽ không còn ai có khả năng kiềm chế Thượng Quan Kinh Hạo nữa, tính mạng mấy đứa con khác của hắn chỉ sợ là…….
Tả Binh sau khi nhận lệnh lại sực nhớ tới một chuyện, đang tính bẩm báo với hoàng đế thì bỗng thấy Phương Phỉ sắc mặt tái đi, có vẻ rất đau đớn ôm chặt lấy bụng, mồ hôi hột rịn ra đầy trán, hoàng đế kinh hãi vội truyền thái y.
Nhưng thái y khám lại không chẩn ra được là bệnh gì.
Một chốc thấy Phương Phỉ ho ra máu đen, hoàng đế với Thượng