Hoàng đế cả kinh, xong lại lạnh lùng phản bác: “Chỉ bằng một ngàn hộ quân hắn mang theo sao!”
Nhưng vừa dứt lời lại giật mình, nhìn khắp người Hạ Hải Băng bê bết máu xem ra tình hình không đơn giản, quả nhiên Hạ Hải Băng nói: “Không phải, hoàng thượng, thái tử có viện binh, không phải một ngàn mà là trên vạn quân.
Hắn nói phòng có biến nên đã điều binh mã theo, cũng không chịu lên núi, ngược lại còn hạ sát lệnh, giờ mấy phó thủ dưới quyền ty chức đang lãnh binh ngăn cản nhưng tình hình của chúng ta rất bất lợi”
“Viện quân?”
Hoàng đế chấn kinh: “Hắn dùng binh phù trẫm giao đến biên quan điểm binh ư?”
Chuyện đó thật không ai ngờ!
“Đáng giận!” Hoàng đế cắn răng, thân thể vì kích động mà lảo đảo, Tả Binh liền đỡ lấy hắn: “Ty chức thề sống chết bảo hộ hoàng thượng”
Mấy binh sĩ đứng sau lưng cũng hô theo.
Đúng lúc này gần đó vang lên tiếng bước chân, Tả Binh với Hạ Hải Băng cảnh giác che chắn phía trước hoàng đế, lát sau có một đoàn người từ trong rừng bước ra, dẫn đầu là Tông Phác, theo sau là người Duệ vương phủ, người đi cuối cùng là Mạc Tồn Phong.
Hoàng đế khẽ cau mày.
“Gia”
Cảnh Bình cất tiếng gọi, Thượng Quan Kinh Hồng xoay người lại, trên tay hắn cầm một tiểu hà bao màu lam, mọi người biết vật này hắn gỡ xuống từ trên người Kiều Sở.
Hắn cẩn thận nhét hà bao vào trong ngực, nhẹ gật đầu.
Thì ra ban đầu chỉ có Đông Ngưng với Lang Lâm Linh đi theo hắn, còn những người khác sau khi hoàng đế phái người tới lục soát phủ mới lặng lẽ theo sau.
Khi ấy hoàng đế với Thượng Quan Kinh Hạo đều không để ý đến bọn họ nên một đường đi không gặp trở ngại nào, tới Giang Nam thì theo một con đường nhỏ vắng vẻ lên núi.
Thượng Quan Kinh Hồng hỏi Cảnh Bình: “Đã sắp xếp ổn thỏa cho nàng chưa? Ngũ ca với ngũ tẩu đâu?”
Cảnh Bình hiểu hắn hỏi gì, vội đáp: “Đúng theo gia phân phó đã bao trọn một khách điếm ngoại thành, thi thể của Kiều chủ tử đặt trong hầm băng của khách điếm, Lệ phi nương nương cũng đã ra khỏi cung, hiện đang ở khách điếm cùng phu nhân chăm sóc Ngũ gia, cũng đã bí mật thông tri cho Thất gia bảo bọn họ rời đi”
Thượng Quan Kinh Hồng gật đầu, lúc này Mạc Tồn Phong lại nói: “Bát gia, nô tài lớn mật tự quyết định, đã an bài cho Trang phi nương nương và tiểu hoàng tử bí mật rời cung trở về Hạ gia rồi ạ”
“Ngươi dám giả truyền khẩu dụ của trẫm ư?”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Mạc Tồn Phong, Mạc Tồn Phong cúi đầu: “Nô tài biết tội”
Hoàng đế tất nhiên sẽ không công khai chuyện Trang Mẫn, việc tạm giam cũng là bí mật, cả Mạc Tồn Phong cũng không biết gì nhiều, có điều đêm trước khi Thượng Quan Kinh Hồng tiến cung từng phái người tới bảo hắn âm thầm bảo hộ Trang phi và tiểu hoàng tử, đợi sau khi hoàng đế xuất cung hắn cũng theo Trữ vương xuất cung.
Thượng Quan Kinh Hồng vốn không biết chuyện giữa hắn và Trang phi đã bại lộ, nhưng tai mắt của Mạc Tồn Phong trong cung rất nhiều nên hắn biết việc Trang phi bị giam cầm.
Hắn là lão hồ ly đương nhiên đoán đã xảy ra chuyện, xưa này hắn luôn đối đầu với Tào Chiêu Nam, Tào Chiêu Nam thì đã đầu quân cho thái tử cho nên hắn sẽ không theo thái tử mà chọn Thượng Quan Kinh Hồng, hắn nghĩ Thượng Quan Kinh Hồng coi trọng Trang phi nên đã nghĩ cách cứu Trang phi.
Hắn là đại thái giám theo hoàng thượng bao nhiêu năm nên không ai nghi ngờ là hắn giả truyền khẩu dụ của hoàng đế.
Hoàng đế tưởng Thượng Quan Kinh Hồng để ý đến Trang Mẫn thật, cười khổ hỏi: “Ngươi thích nữ nhân đó thật sao?”
Thượng Quan Kinh Hồng từ chối cho ý kiến, bên cạnh, Lang Lâm Linh buồn bã cười, Trầm Thanh Linh rủ mi mắt.
Tả Binh là người nhanh nhạy nên sau khi Hạ Hải Băng trở về hắn đã phái hai ám vệ xuống núi quan sát tình