Sau cùng hoàng đế đã nghĩ ra một cách, hay nói đúng hơn vì không còn cách nào khác mới phải dùng đến hạ sách.
Thượng Quan Kinh Hồng được chuyển đến một doanh trướng, theo như Cảnh Bình nói thì hằng đêm sau khi tất cả đã đi ngủ, Thượng Quan Kinh Hồng thường lặng lẽ đến doanh trướng này.
Trong trướng có Tứ Đại và Mỹ Nhân, vẫn luôn túc trực bên cạnh một chiếc quan tài băng, chẳng biết Thượng Quan Kinh Hồng làm cách nào đưa nó đến đây được, sau khi đóng quân ở Nghiệp thành, hắn đã đặt thi thể Kiều Sở vào quan tài, chỉ có Đông Ngưng, Bội Lan, Tứ Đại và Mỹ Nhân mới được phép đến gần.
Vết thương lòng của Thượng Quan Kinh Hồng vốn không hề nguôi ngoai như Đông Ngưng đã nghĩ, hắn không dùng vũ lực đối lại với sự phản kháng của Tứ Đại, Mỹ Nhân, ban ngày vẫn bình tĩnh chỉ huy trận chiến, luyện binh, đến đêm đợi đến khi cả hai người đó đã đi ngủ hắn mới lặng lẽ đến nhìn Kiều Sở.
Tứ Đại, Mỹ Nhân vốn phản đối, nhưng nghe Trữ vương nói, nếu để mặc Thượng Quan Kinh Hồng như thế, hắn chết, trận chiến này mà thua thì hai người cũng đừng hòng đưa Kiều Sở về Bắc địa được, mới cắn răng tránh sang một bên.
Cảnh Thanh đặt Thượng Quan Kinh Hồng vào trong quan tài, Thượng Quan Kinh Hồng trong lúc mê man tựa như cảm nhận được, lại giống như không hề thấy lạnh mà vô thức vòng tay ôm lấy thi thể lạnh lẽo cứng đờ của Kiều Sở, khi đó hắn mới bình tĩnh lại, khóe miệng hiện lên chút ý cười.
Bầu không khí trong trướng lặng đến mức cả tiếng châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, những ngày qua ai cũng tưởng lực chú ý của hắn toàn bộ đều tập trung vào trận chiến, nhưng thì ra bọn họ đã sai.
Trầm Thanh Linh giống như không thể nhìn thêm được nữa, gạt nước mắt chạy ra ngoài.
***
Đông Hiểu.
Kiều Chấn Trữ cười nịnh nọt: “Điện hạ, Kiều mỗ xin trở về Bắc địa điều binh mã, lương thảo đến tương trợ cho điện hạ”
Nửa canh giờ trước, Kiều Chấn Trữ đang ở trong doanh trướng của mình, nghe bên ngoài ồn ào mới cùng Phượng Thanh ra ngoài xem có chuyện gì, nhìn ra xa liền thấy có rất nhiều binh lính bộ dạng nhếch nhác hoảng hốt chạy về, hỏi ra mới biết vết thương của binh lính dường như có vấn đề, mấy tên lính bị thương đi thu gặt lương thực khi để máu chạm vào lương thực thì chúng đều hỏng hết cả.
Hiện tại Thượng Quan Kinh Hạo đến gặp ông ta nhất định là vì chuyện đó.
Nhóm người Tây Hạ đã rời khỏi Triêu Ca, còn một nhà ông ta thì ở lại, đến khi chiến tranh bùng nổ thì bị giam lỏng ở trong này, giờ có thể viện cái cớ này mà bỏ về.
Nét mặt Thượng Quan Kinh Hạo dữ tợn, lạnh giọng hỏi lại: “Về ư?”
“Kiều lãnh chủ, ngươi tưởng cô là kẻ ngốc ư? Nếu ngươi không mau truyền tin cho người thân cận của ngươi lệnh điều binh mã, lương thảo đến, vậy thì mấy ngày tới cô cắt bớt phần ăn một nhà các ngươi để tiết kiệm”
Sau đó có lính tới báo tin, Thượng Quan Kinh Hạo vừa đi, Kiều Chấn Trữ ngã phịch xuống ghế, Kiều Mi với Kiều Dung cũng ở đó, Kiều Dung bị dọa cho phát khóc, còn Phượng Thanh đại phi mặt mũi trắng bệch.
Kiều Mi cắn cắn môi, đột nhiên Kiều Chấn Trữ bước tới giáng cho nàng một bạt tai, Kiều Mi ôm má, kinh ngạc nhìn phụ thân mình.
Kiều Chấn Trữ cả giận mắng: “Ngươi xem trượng phu tốt của ngươi đó! Còn không bằng một góc nha đầu Kiều Sở chết tiệt kia, Duệ vương vì nó mà cả hoàng đế cũng dám giết, người như hắn nào có chuyện sẽ động tới phụ thân nó chứ!”
Kiều Mi cắn răng, nhắm chặt mắt lại, Thượng Quan Kinh Hồng, trận này chàng có thể đánh thắng không, nếu như chàng làm vua sẽ an bài cho ta thế nào…
…..
Trong lều chủ tướng, Thượng Quan Kinh Hạo sau khi đọc xong bức thư, tức giận gạt phăng đồ đạc trên bàn xuống đất, dọa mấy người