“Thượng Quan Kinh Hồng ngươi làm cái gì? Buông ta ra….
mẹ ngươi!”
Tiểu Man bị người nào đó ôm ra ngoài điện, đi qua hết một đoạn đường rồi dừng lại ở một cây cầu nhỏ vắt ngang sòng suối.
Mỗ đế thấy Tiểu Man tức giận thì đặt nàng ngồi lên mép thành cầu, Tiểu Man hoảng loạn sống chết bám lấy cổ hắn, tuy rằng nàng biết bơi nhưng một nữ nhân đang mang thai mà rơi xuống nước thì không tốt một chút nào.
Thượng Quan Kinh Hồng tựa đầu vào bụng nàng nhẹ nhàng cọ cọ.
Hành động rất khẽ của hắn khiến tim nàng đập nhanh, khó chịu tính đạp cho hắn một đạp, nhưng mũi chân vừa mới nhấc lên thì ở trong bụng nàng phảng phất như có ai đó đấm nhẹ một cái, nhưng không đau.
Tiểu Man sửng sốt đình chỉ động tác.
Sau đó lại tiếp tục thêm vài cú.
Là cục cưng đang đạp nàng sao?
Thời khắc đó mọi phẫn nộ dường như tiêu tan, hốc mắt nàng nóng lên, nàng cắn môi, hơi run rẩy, còn Thượng Quan Kinh Hồng ngẩng phắt đầu dậy, hai tay phủ lên hai má nàng: “Sở nhi, đứa nhỏ động đậy…”
Tròng mắt hắn rạng rỡ như chứa đầy ánh sáng, không còn vẻ đạm mạc hờ hững thủy chung không đổi như lúc trước.
Là hắn đang kinh hỉ thất thố.
Đúng vậy, nàng cảm nhận được thân mình của hắn đang run rẩy nhè nhẹ.
Hắn đột nhiên hôn nàng một cái, rồi lại không đợi phản ứng của nàng cúi đầu xuống áp má lên bụng nàng.
Tiểu Man đột ngột cảm thấy như mình bị bỏ rơi.
Thế nhưng trong lòng không hề mất hứng, ngược lại còn có một cảm giác ấm áp khó tả.
Đột ngột nhớ tới giấc mộng về một ánh lục quang bướng bỉnh tinh nghịch cứ bay tới bay lui, khóe miệng nàng bất giác cong lên.
Ánh mắt rơi xuống người nam nhân vận minh hoàng, mái tóc trắng như tuyết, rõ ràng cao lớn như vậy nhưng động tác lại giống như một ngốc tử.
Phi Thiên sẽ không bao giờ có hành động như vậy, thật sự sẽ không như vậy.
Sao nàng lại nghĩ tới chuyện của Phi Thiên cơ chứ!
Tiểu Man buồn bực gõ đầu mình, Thượng Quan Kinh Hồng ngẩng đầu nhíu mày chụp lấy tay nàng: “Làm gì vậy?”
Hắn lại đột nhiên buông tay nàng ra nghiêng đầu đi, nàng không nhìn được là hắn đang làm cái gì.
Chỉ thấy lưng hắn hơi run rẩy.
Tiểu Man khó hiểu, lại đột nhiên nhớ tới mình đang ngồi chông chênh trên thành cầu, thành cầu lại xây rất cao, mà Thượng Quan Kinh Hồng đặt nàng lên đây rồi giờ lại ngẩn người một bên như thế, nàng bám chặt lan can tức giận kêu lên một tiếng.
Thượng Quan Kinh Hồng lập tức quay đầu lại, phỏng chừng cũng giật mình, vội vàng bế nàng xuống rồi ôm nàng vào lòng.
Trời thu mát mẻ, lòng ngực hắn lại rất ấm áp, Tiểu Man thực sự có chút lưu luyến hơi ấm này, nghe tiếng hắn vang bên tai: “Tiểu hồ ly, đứa nhỏ là con của chúng ta, nàng có thích không, là nàng sẽ sinh hài tử cho ta….
”
Mũi nàng bỗng cay cay, dùng đầu cụng vào ngực hắn một cái thật mạnh: “Ngươi khi dễ ta…ngươi hỗn đản…”
“Sẽ không như thế nữa, trước kia là ta không tốt…”
Hắn thì thầm một lời cam đoan kiên định.
“Vậy ngươi cho ta gặp Kinh Thông…”
Thượng Quan Kinh Hồng nháy mắt như bị dội một gáo nước lạnh.
Đứa nhỏ có phản ứng khiến hắn xúc động giống như một kẻ ngốc, còn nàng lại chỉ một mực nghĩ đến Thượng Quan Kinh Thông.
Trong lòng hắn dâng trào một cảm giác vô cùng khó chịu, hắn biết, chính là đố kị.
Vì thế hắn lạnh nhạt đáp lại: “Phải thị tẩm đã”
Tiểu Man giận đến ngứa gan, không chút lưu tình cắn cổ hắn, nói năng cũng lộn xộn: “Phi Thiên, ngươi đáng chết, ngươi vẫn khi dễ ta, ngươi nói sẽ đối tốt với ta, nói sẽ một lần nữa theo đuổi ta, nhưng lời ta nói ngươi không chịu nghe, ngươi làm trái với ước định, ngươi mau thả ta với Kinh Thông đi”
Phi Thiên.
Nàng gọi hắn là Phi Thiên.
Thượng Quan Kinh Hồng