Mãi một lúc sau Kiều Sở mới lồm cồm bò ra khỏi vườn hoa cầm theo một chiếc bình trong tay, đột nhiên trên mặt đất trong tầm mắt hiện ra một đôi giày.
Nàng oán thầm một tiếng, vỗ vỗ bùn đất trên người rồi đứng lên.
Người đến là Cảnh Bình.
Hắn thản nhiên nhìn bình ngọc trên tay Kiều Sở, nói: “Thật có lỗi, cũng không phải tiểu nhân có ý thúc giục nhưng gia đang rất đau, không thể không tới quấy rầy cô nương”
“Là Kiều Sở lỗ mãng, không cẩn thận để nó lăn vào đây mất” Kiều Sở biết Cảnh Bình nhất định đã hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn quyết tâm giả ngu, đưa bình ngọc cho hắn.
“Đa tạ cô nương”
“Tiên sinh không cần khách khí, Kiều Sở cáo từ đi trước”
Nàng đang muốn quay người đi thì Cảnh Bình lên tiếng: “Phiền cô nương có thể dừng bước nghe tại hạ nói vài câu được không?”
Kiều Sở ngẩn ra, sau đó nói với hai nha hoàn kia: “Ta hơi khát, làm phiền hai vị tỷ tỷ pha giùm ta ấm trà được không?”
Hai nha hoàn dạ một tiếng rồi rời đi.
Cảnh Bình cũng không lập tức nói chuyện, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Mọi người đều biết chuyện Trữ vương nghiệm thân cho cô nương”
Kiều Sở mặc dù đã sớm đoán ra nhưng vẫn nhịn không được run nhè nhẹ: “Cho nên?”
Cảnh Bình cười vẻ bất đắc dĩ, không trả lời, chỉ nói: “Nếu Bát gia đoán không sai thì lúc cô nương nói chuyện với hoàng thượng, đề mục mà Hoàng thượng đưa ra cho cô nương chính là Tướng quân lệnh, cũng đồng ý nếu cô nương đáp đúng thì sẽ được tấn phong làm Duệ vương phi.
Trong mắt mọi người thì cô nương phải dựa vào Kiều Dung công chúa mới thắng được trận đầu tiên, trong trận đấu thứ hai, tổ của cô nương lại là tổ đi chậm nhất, nên hoàng thượng cũng cho là cô nương sẽ giải không ra, nhưng cuối cùng cô nương lại đưa ra được đáp án khiến Hoàng thượng không thể phản bác”
Kiều Sở không nói gì, sự thật đúng là như vậy.
Cảnh Bình lại tiếp tục: “Cô nương