Không biết vì cái gì, Kiều Sở bỗng nhiên chột dạ, miệng lưỡi khô khốc, lại rất nhanh thu lại tâm trí, nhìn về đám người Kiều Hàm bên kia.
Cảnh Bình cũng đã tới, đang ở đó tương trợ Dương Liệt, tình hình bên kia có vẻ hơi hòa hoãn một chút, nhưng Dương Liệt dường như đã chống đỡ không nổi nữa, cước bộ loạng choạng, thân mình thì lảo đảo.
Nàng sốt ruột ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy thái tử trên người lãnh mười mấy vết thương, bọn hắc y nhân công hướng hắn nhiều nhất, người khác bất quá là bị Cảnh Thanh và Duệ vương chặn lại, trên thực tế bọn họ đều muốn công vào thái tử.
Nàng càng trở nên nóng nảy, những người này mục tiêu chính là thái tử!
Thình lình nghe Duệ vương gọi thái tử: “Nhị ca, mau tới chỗ Đại công chúa”
Hắn nói xong, trường kiếm sắc bén liền công kích bưc lui đám hắc y nhân trước mặt, mũi chân điểm một cái thi triển khinh công nhảy tới chỗ Kiều Hàm.
Thái tử và Cảnh Thanh cũng đi theo, Duệ vương đảo mắt một lượt, bên kia Cảnh Bình nhanh chóng giữ chặt Dương Liệt, Dương Liệt ôm Kiều Hàm.
Duệ vương cũng ôm nàng thối lui đến bên cạnh thái tử, Cảnh Thanh đột nhiên quát to một tiếng khiến đám hắc y nhân bị dọa giật mình, sau đó lôi ra thứ gì đó trong ngực rồi ném mạnh xuống đất.
Nhất thời, khói bay đầy trời.
Mãi tới khi Kiều Sở khôi phục lại tinh thần, mới phát hiện đám người bọn họ đang đứng bên trong một con hẻm nhỏ.
(Ô, thời này đã có teleport rồi à, chẹp, hiện đại hơn cả hiện đại ~)
Duệ vương bỗng buông nàng ra, nói: “Ngoại trừ hai cô nương, nhị ca, chúng ta mau cởi ngoại bào ra”
Hắn nói xong liền cởi ngoại bào ném đi, sau đó nhanh chóng đem mặt nạ sắt trên mặt tháo xuống cất vào trong ngực, sau đó lại nhanh như chớp xé lấy một mảnh vải từ áo bào, đợi hắn xoay người lại, mảnh vải đã che kín mặt.
Nàng ngẩn ra, chỉ thấy ngoại trừ Dương Liệt vẫn còn do dự, còn lại thái tử, Cảnh Bình, Cảnh Thanh cũng đã đem ngoại bào cởi ra ném xuống đất, lại xé y phục đem mặt bịt kín.
Cảnh Bình và Cảnh Thanh dùng kiếm rạch một đường trên cổ tay, sau đó đem máu tươi trên tay chùi khắp nơi lên người.
Duệ vương đột nhiên ôm chặt nàng, nàng bị đau khẽ kêu lên, trên y phục của hắn nhất thời nhiễm máu của chính nàng.
Nàng cắn chặt răng, lại nghe hắn hừ nhẹ một tiếng: “Cũng biết đau sao”
Thanh âm kia nhẹ nhàng tựa hư vô, nếu nàng không phải đang ghé sát lồng ngực hắn, căn bản là không thể nghe thấy, nàng sửng sốt, từ lúc mới gặp tới giờ hắn luôn đối xử dịu dàng với nàng, chưa từng mắng nàng kiểu vậy bao giờ.
Lúc này, thái tử lấy từ trong ngực ra một quả đạn khói, dùng đá lấy lửa đốt, xong dùng sức ném lên không trung.
Nhất thời, bầu trời sáng rực một vùng.
Cảnh Thanh trừng mắt nhìn Dương Liệt một cái, tức giận nói: “Dương công tử, đừng chậm trễ nữa, mau cởi y phục!”
Kiều Sở đã phần nào hiểu được ý tứ của người nam nhân kia, Kiều Hàm nhìn thấy phu quân mình bị thương không nhẹ, đau lòng rơi lệ, lúc này nghe Cảnh Thanh nói, không khỏi vừa giận vừa vội.
Kiều Sở đang muốn khuyên, đã thấy hắc y nhân từ đầu ngõ tràn vào.
Ngõ nhỏ này, là nơi tốt nhất để có thể lẩn trốn tạm thời, nhưng cũng là một cái ngõ cụt, lui cũng không thể lui.
Có điều, đợi đến khi nhìn đến bọn họ, tên cầm đầu hắc y nhân bỗng khựng lại, thủ hạ của hắn hỏi nhỏ: “Đại ca, người nào mới là thái tử?”
Hắc y nhân cầm đầu lộ vẻ căng thẳng, một lúc lâu mới quát khẽ: “Cứ giết hết cho ta!”
Kiều Sở biết, đạn khói truyền tin đã phóng lên, hộ bệ cứu giá rất nhanh sẽ đến nơi, chỉ cần bọn họ cố gắng cầm cự tới lúc đó tất có thể giữ được mạng sống.
Qua dư quang khóe mắt, mấy nam nhân mặc dù trên người “máu tươi đầm đìa”, nhưng thương thế thật có giả có, còn thái tử thì có vẻ không ổn, dù sao nãy giờ hắn đánh cũng nhiều, đại đa số hắc y nhân chủ yếu chỉ công kích hắn.
Nàng lại liếc mắt nhìn Duệ vương đứng bên cạnh mình có vẻ vẫn còn cực kỳ long tinh hổ mãnh, đến lão hổ cũng có thể giết, nàng ngẫm nghĩ một lát, nuốt nước miếng, mạnh mẽ hướng về phía thái tử hô: “Các ngươi mau đưa thái tử đi trước đi!”
Người cả hai phe nhất thời đều ngẩn ra, hắc y nhân cầm đầu nghiến răng cười, trầm giọng nói: “Các huynh đệ, chớ nghe nữ nhân kia dùng kế điệu hổ ly sơn, nam tử bên cạnh nàng nhất định là thái tử!”
Đám người hắc y nhân nghe lệnh, gào thét mãnh liệt hướng Duệ vương đồng loạt xông tới.
Cảnh Thanh há to mồm chết chân