Vai đột nhiên ấm lên, Kiều Sở cũng ngẩn ra, nhìn thấy người tới chính là Hạ vương.
Áo choàng kia không biết là dệt từ lông con gì mà trắng mướt như tuyết không lẫn chút tạp màu, vừa nhìn liền biết là đồ quý.
Kiều Sở không nghĩ ngợi nhiều cởi áo choàng xuống trả lại cho Hạ vương, bình thản nói: “Cảm ơn.”
Hạ vương không ngờ rằng nàng sẽ đem áo choàng trả lại cho hắn trước mặt mấy bô bộc, xa xa lại có một vài vị quan đi ngang tò mò nhìn sang, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng, trầm giọng nói: “Ngươi không phải đang lạnh sao?”
“Phải”
“Ngươi còn vì chuyện lần trước mà ghi hận?” Hắn nghe giọng nói của nàng phát ra nhẹ nhàng, một đôi mắt hạnh lẳng lặng nhìn một cây hoa đằng trước, thật giống như cái thứ vật chết kia so với hắn là người sống lại đáng xem hơn rất nhiều.
Hắn từ bên trong Kim Loan điện đi ra, thấy nàng lạnh tới mức môi tím tái, lại nhớ tới chuyện đả thương nàng trong Duệ vương phủ……Vốn định đem áo choàng giao người hầu đưa qua cho nàng, đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định tự mình mang đến cho nàng, cử chỉ này không phải rất có thành ý rồi sao, không nghĩ tới nàng lại không một chút nào cảm kích hắn.
Hắn thân phận tôn quý, từ lúc nào phải chịu cái loại đối xử này? Thẹn quá hóa nhận, cười lạnh nói: “Lần trước ta muốn đánh nô tỳ của ngươi chứ đâu phải ngươi, là do ngươi nhiều chuyện đó chứ, giờ còn muốn giả bộ thanh cao nữa à?”
Vừa nói xong nàng bỗng liếc hắn một cái rồi chìa tay ra: “Đưa áo choàng cho ta.”
Hạ vương sửng sốt, xong cười mỉa mai: “Tưởng ngươi không cần?”
Mặc dù nói vậy nhưng vẫn đưa áo cho nàng.
Kiều Sở cầm lấy áo, ngắm nghía một lát xong ném bịch xuống đất.
Hạ vương trợn mắt không dám tin, cả đám nô tài cũng giận dữ trừng mắt với Kiều Sở nhưng lại ngại vì Duệ vương mới không dám mắng chửi nàng.
Xa xa bên kia có mấy vị quan vô tình chứng kiến kinh ngạc dừng bước.
Vợ chồng Kiều Hàm thấy tình hình có vẻ không ổn cũng cất bước qua xem.
Kiều Sở đón nhận ánh mắt tức giận của nam nhân, cúi xuống nhặt áo choàng lên, lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận phủi sạch đất cát, sau đó cầm áo đưa tới trước mặt Hạ vương: “Cửu gia, nếu lúc ấy người Cửu gia đá trúng chính là nha hoàn của ta, vậy chiếc áo này ta lại càng không thể tiếp nhận, cũng tương tự như vừa rồi”
Nàng nói xong nhẹ nhàng hạ thấp người, dịu dàng nói: “Cửu gia quý phủ nô bộc rất nhiều, thậm chí đếm không được số, kêu không được tên.
Theo ý của ngài, kia chẳng qua chỉ là một nô tỳ, nhưng đối với Kiều Sở các nàng không khác gì bằng hữu, tên của các nàng cũng là do ta đặt, cũng giống như chiếc áo này của ngài, vô cùng trân quý.
Dệt hoa trên gấm là chuyện mỗi người sẽ làm, còn trong tuyết lạnh tặng áo như ngài ngược lại là việc rất khó khăn, cảm ơn Cửu gia, cũng thỉnh bao dung thứ cho Kiều Sở vừa rồi mạo phạm.”
Kiều Hàm vốn đang hoảng sợ trong lòng, lúc này nhìn thấy lửa giận trong mắt Hạ vương tán đi một chút mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ngươi cầm đi.” Hạ vương vung tay lên, nghiêng đầu, hơi hạ giọng nói.
Bên cạnh hắn mấy nô bộc liếc nhìn Kiều Sở vài lần, cũng không có tức giận như vừa rồi nữa.
Kiều Sở ngập ngừng một lát mới gật đầu: “Cảm ơn.”
Nàng phủ áo choàng lên người, người ta nói oan gia không nên kết thì mình cứ như vậy đi, vị Hạ vương này có lẽ cũng không phải người xấu.
Nàng đang nghĩ ngợi, lại cảm giác hơi khác thường, vừa ngẩng đầu, bắt gặp hắn đang chăm chú nhìn mình.
Hạ vương bị nàng bắt gặp, trong mắt hiện lên một tia quẫn bách, hắn mạnh mẽ xoay người, có chút không cẩn thận va vào gã sai vặt đứng bên cạnh khiến người lảo đảo.
Kiều Sở ngẩn ra, đắn đo một chút, gọi hắn lại: “Cái kia, xin hỏi một chút…”
Hạ vương dừng bước lại, thô thanh nói: “Chuyện gì?”
“Xin hỏi ngài có gặp được Duệ vương không? Hắn có ổn không?”
Giọng hắn hơi cứng đờ: “Không có! Chẳng phải ngươi vừa bảo dệt hoa trên gấm là chuyện mỗi người sẽ làm sao? Có khối người đi xem hắn, không phải mình bổn vương!”
Kiều Sở đáp một tiếng ra điều đã hiểu, lại sực nhớ tới người kia, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ, nàng nâng làn váy tiến lên mấy bước: “Cửu gia, ta cầu ngài một chuyện được không?”
“Nói xem.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ vương mới ý thức mạnh rằng mình vừa làm cái gì,