“Chú Chu, cái này mở làm sao?” Người đàn ông trên trán nổi gân xanh hỏi: “Mười thiên can, mười hai địa chi, có thể tổ hợp thành sáu mươi đơn vị thời gian.
Một cây kim chỉ có một phần sáu mươi sác xuất có thể rơi vào đúng rãnh, đằng này những ba cây kim, muốn cả ba cái cùng chuẩn xác, xác suất này càng nhỏ hơn rất nhiều! Chúng ta biết thử đến khi nào?”
Lão trùm băng cướp hạ giọng mắng: “Cái này có thể tùy tiện đem đi thử sao! Cánh cửa đá này tất có cơ quan bên trong, lỡ như trang bị thủy ngân hoặc thứ chất lỏng nào đó có tính ăn mòn, một khi kim đồng hồ đặt sai vị trí, toàn bộ những gì có bên trong hầm mộ sẽ bị phá hủy!”
Người đàn ông kia ngẩn ra, tất cả bọn cướp nhất thời kinh ngạc, lập tức yên lặng.
Lão trùm giơ súng chĩa về hướng Hải Lam, nhìn tiến sĩ, cười lạnh nói: “Lão già kia, lão nhất định đã nghĩ ra phương pháp để mở cái này rồi! Đi, mau đem cửa mở ra, nếu không ta lập tức giết học trò của lão, từng đứa từng đứa một!”
Tiến sĩ chảy nước mắt, nhìn Hải Lam một cái, run giọng nói: “Được, được, ta mở, ông đừng giết con bé, nó là đứa nhỏ ngoan”
Hải Lam căng thẳng trong lòng, cô đương nhiên biết tiến sĩ sớm đã đoán ra phương pháp mở la bàn.
Trên tế văn có mơ hồ đề cập qua thời gian Đông Lăng vương băng hà, cách mở la bàn rất có thể liên quan đến thời điểm này, trước đó tiến sĩ đã đem suy nghĩ này nói với cô.
Trong lòng cô chợt hiện lên hình ảnh một người, Hải Lam liếc mắt nhìn Tần Ca một cái, thấy hắn hơi cúi đầu, giống như đang suy tính điều gì.
Hắn một tay ôm Lâm Tư Vi, một tay nắm chặt chiếc khăn tay dính máu.
Khăn tay này……Là do một lần cô giúp hắn giặt quần áo mà phát hiện, hỏi hắn, hắn nói là của người con gái đầu tiên của hắn.
Lúc đó cô ngẩn người, cũng không có hỏi nữa, mà hắn cũng không nói gì thêm.
Sau đó, cô phát hiện hắn luôn mang theo chiếc khăn tay đó bên mình, cô vẫn muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi.
Ngày chia tay