Trong phòng trừ bỏ thanh âm van xin tha mạng của hai vị hỉ nương, còn lại tất cả mọi người đều im miệng không nói một lời.
Mỹ Nhân đưa tay che mắt, sau đó liền bước ra ngoài.
Trữ vương thấy thế, lại ho khan vài tiếng, Kiều Sở tuy oán thầm hai vị hỉ nương, nhưng hiện tại cũng có chút không đành lòng, muốn nói một câu cầu tình, lại tưởng tượng, lời này nàng vừa nói ra, chỉ sợ làm cho hai người bọn họ chết nhanh hơn mà thôi.
Cuối cùng đành phải không nói lời nào, chịu đựng đau đớn ở tay càng lúc càng đau hơn, liếc mắt nhìn qua.
Hiền vương cùng thái tử, hai cái vị huynh trưởng này thật đúng là không có chút phúc hậu, không thèm đếm xỉa tới việc Trữ vương giả bộ ho khan vài tiếng mà cố gắng hạ bớt không khí căng thẳng.
Trữ vương lại nhìn Hạ vương, Hạ vương cũng một bộ dáng “chúng ta không quen biết”, lập tức cúi đầu yên lặng đếm hạt đậu phộng trên mặt đất.
Kiều Sở rủa thầm một tiếng, lặng lẽ hướng cái vị bên cạnh mình nhìn lại, lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm chính mình, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, người nào đó cười đến tao nhã, cười đến ngươi nhã: “Sở nhi, nàng còn cái gì cần đến cách vách mượn nữa hay không?”
Kiều Sở vừa định khẩu tiện nói hẳn là không cần, vừa rồi chính mình còn ăn hết một dĩa đầy bánh hoa cúc, một dĩa bánh cuốn hồ điệp, lại nhìn mặt nạ lóe sáng trước mắt, quyết định câm miệng.
Lúc này, thình lình nghe có người hét lên, một thiếu nữ lảo đảo lao ra chính giữa phòng, the thé nói: “Ngũ gia, sao ngài lại đẩy ta ra ngoài a?”
Đảo mắt nhìn qua Duệ vương một cái, nữ tử kia nuốt nuốt nước miếng: “Bát gia, người xem rượu này canh này còn chưa có mang tới, không bằng……không bằng chúng ta ngoạn nháo động phòng trước đi…”
“Đúng vậy, Tần nhị tiểu thư bố trí trò chơi rất thú vị”.
Trữ vương nhe răng cười, “Bát đệ, lúc trước ca ca với ngũ tẩu chẳng phải cũng từng chơi đùa qua sao? Coi như là nhiệt tình với khách nhân, ngươi cùng công chúa cũng cho mọi người xem cảnh náo nhiệt đi”
Những người ở đây cơ hồ đều từng tham gia hôn lễ của vị vương gia nào đó, thầm nghĩ vị vương gia này đúng là không có đạo đức, lúc đó, hắn cùng vương phi của hắn, một đôi tân lang tân nương đã bị ngoạn đùa cho tới thảm.
Chỉ có điều, rượu mượn canh mượn đã cho người đi lấy mà giờ vẫn chưa có trở lại, vì thế đề nghị của Trữ vương lúc này thật khiến cho tâm người ta phấn khích, ngay cả Hạ vương cũng không thèm đếm đậu phộng nữa, cùng hai vị ca ca trầm mặc lần đầu hợp tác, cùng nói: “Như thế rất hay”
Liếc mắt nhìn qua vị Tần nhị tiểu thư trong phòng, tâm can Kiều Sở run lên, chính là nàng ấy! Chính là người ngày đó bị ba chủ tớ các nàng vừa tới Triêu Ca liền mượn gió bẻ măng.
Nếu để Thượng Quan Kinh Hồng biết chuyện tốt mà nàng đã làm, lần này người bị ném ra ngoài tuyệt đối chính là nàng.
Bốn mắt chạm nhau, vị Tần nhị tiểu thư kia “A” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Vương phi nương nương, chúng ta có phải hay không từng gặp qua?”
Chết! Kiều Sở chạy nhanh cúi đầu đếm đậu phộng: “Nhị tiểu thư, chúng ta tuyệt đối chưa từng gặp qua, nếu có, cũng nhất định là ngươi nhìn lầm!”
Thái tử cùng Duệ vương đồng thời liếc mắt mắt nhìn nàng một cái.
Kiều Sở lập tức ngậm miệng, tiếp tục đếm đậu phộng.
Tần Đông Ngưng sửng sốt, gãi gãi đầu, trong đám người truyền ra một tiếng mềm mại: “Đông Ngưng, còn không mau chuẩn bị, để cho Bát gia cùng Kiều Sở công chúa đợi lâu, ngươi tiểu nha đầu này có thể chịu trách nhiệm được sao?”
Kiều Mi cũng cười nói: “Đông Ngưng muội muội mau chuẩn bị đi thôi, mới vừa rồi Lang muội muội da mặt mỏng, Bát gia lại thương xót, cho nên không có chơi đùa cùng nàng, lúc này cần phải nháo cho thật tận hứng mới tốt”
Kiều Sở thiếu chút nữa nhịn không được bay qua cấp cho mỗ nữ hai cái tát, Kiều Mi ngươi kia vẫn là dùng tiếng người nói hay sao? Nói cái gì mà Thượng Quan Kinh Hồng đối với Lang Lâm Linh thương hương tiếc ngọc, chẳng lẽ đối với nàng là không cần thương hương tiếc ngọc? Loại chơi đùa kiểu này, Thượng Quan Kinh Hồng lại có thể đáp ứng được sao?
Nàng cười cười nhìn lại Kiều Mi, cũng không phòng được người nọ ở bên cạnh sảng khoái nói: “Liền theo các vị ca ca