Tứ Đại chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, trước mắt tối sầm, thanh âm thống khổ tắc nghẹn ở họng, ngay cả kêu cũng không phát ra tiếng, té xuống đất.
Một chuỗi biến cố như vậy, nhưng xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, mọi người trong phòng ai nấy đều không kịp đề phòng, toàn bộ lắp bắp kinh hãi.
“Đừng đánh nữa.” Lang Lâm Linh thanh âm run rẩy, cầm chặt bàn tay Duệ vương, đuôi mắt lại nhìn đến Duệ vương đang lạnh lùng nhìn Tứ Đại nằm trên mặt đất, mũi giày hơi nhếch lên cao.
Nàng còn đang muốn mở miệng khuyên lần nữa, đã thấy một thân ảnh đỏ rực bước ra che ở trước mặt Tứ Đại.
“Tạ ơn Lang tỷ tỷ cầu tình”:
Là Kiều Sở.
Nàng một thân đỏ rực như lửa, mái tóc đen buông xõa trên vai.
Lang Lâm Linh theo bản năng nhìn Duệ vương một cái, trong mắt hắn vẫn một màu đen sẫm như lúc đầu, dường như không hề tăng, mà cũng không hề giảm.
Nàng trước nay khi cùng biểu huynh Hiền vương nghị sự, tâm tư của Hiền vương, nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Nhưng đối với Thượng Quan Kinh Hồng, tuy thời gian nàng và hắn quen biết không hề ngắn, nhưng nàng chưa bao giờ hiểu rõ được hắn.
“Nô tỳ làm sai, quả thật là nên phạt, nhưng Tứ Đại phạm sai lầm là do Kiều Sở giáo huấn không được tốt, là lỗi của Kiều Sở.”
Kiều Sở thấp giọng nói xong, lại nghiêng thân mình hướng hoàng đế quỳ xuống, dập đầu: “Hoàng thượng, Lang Tương gia, thỉnh bỏ qua cho tiểu nô tỳ”
Tứ Đại nằm úp sấp trên mặt đất, khàn khàn giọng nói: “Chủ tử, nô tỳ với Mỹ Nhân không có ép buộc Lang phi nương nương, người nói dối chính là nàng, là nàng!”
Nàng bi phẫn chỉ vào Hương nhi: “Chủ tử, ta cùng người chủ tớ nhiều năm, người còn không tin ta và Mỹ Nhân sao?”
Kiều Sở lại giống như mắt điếc tai ngơ, lại lần nữa nhìn về phía Duệ vương, trong mắt chứa đầy vẻ khẩn cầu.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Duệ vương một cái, chuyển hướng sang Lang Tương.
Lang Tương cúi người trước hoàng đế, nhìn về phía Duệ vương, chậm rãi nói: “Hoàng thượng, Bát gia, theo ý cựu thần thì lần này cũng không sao.
Chính là, lão nhân tuy đã già, nhưng nếu có người nào muốn hại tiểu tôn của lão nhân, lão nhân cho dù liều cái mạng già này cũng quyết không để cho kẻ đó đến gần tiểu tôn nửa bước.”
Hoàng hậu nhíu mày: “Phụ thân, trăm triệu không thể, lần này nếu không nghiêm trị, sau này người bị hại chỉ có thể là Linh nhi của chúng ta.
Người cũng biết tính tình Linh nhi xưa nay vốn yếu đuối, nhân từ.
Nó không đòi, nhưng chúng ta phải thay nó đòi một cái công đạo.”
Kiều Sở hít một hơi thật sâu, quỳ thẳng tắp, nhìn nam nhân áo đơn nguyệt sắc trước mặt.
Nàng cũng không hề nghĩ tới hắn đá Tứ Đại một cước kia, Chuyện như vậy Hạ vương cũng từng làm qua.
Khi đó, nàng lòng tràn đầy phẫn nộ.
Hiện tại, đầu nàng lại hoàn toàn trống rỗng.
Một bên, Tứ Đại phẫn nộ, ánh mắt chứa đầy sự thất vọng khiến tâm nàng hoảng hốt, nhưng điều nàng có thể làm lúc này chỉ có thể là cố gắng trấn tĩnh lại.
Kiều Mi than nhỏ, nói được một câu, tuy là nô tỳ của muội muội nhưng Kiều Mi cũng không thể đi làm việc thiên tư.
Kiều Sở không nói gì.
Hiện tại, không thể biện cho dù chỉ một câu.
Đúng sai kỳ thật rất rõ ràng, có ai mà không hiểu được.
Nhưng thế lực Lang gia trước mắt lại quá lớn.
Hơn nữa, thái tử cũng không nhúng tay vào.
Nhưng quyền quyết định chuyện này, quyền quyết định……….thủy chung vẫn nằm trong tay Thượng Quan Kinh Hồng.
Mà hắn mặt mày thâm trầm, lại như đang cân nhắc cái gì đó.
Lúc này, một thanh âm sợ hãi vang lên: “Hoàng thượng, điện hạ, Bát gia, hôm nay là ngày vui của Bát gia cùng hai vị nương nương, chi bằng….chi bằng hết thảy đều cho qua hết đi, để xảy ra chuyện đổ máu này nọ thật sự là không tốt……..”
“Đông Ngưng, nha đầu ngươi nói bậy bạ