Sau khi em gái đưa người về nhà, Hạ Thanh Chu liền nhờ người điều tra Trác Tri Vi, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, thậm chí hồi còn đi nhà trẻ có đoạt giải gì không.
Hắn bây giờ có chút trông gà hóa cuốc, vì sợ cô lại giống với Phương Huyên Dao.
Đương nhiên, cũng tra được tình hình gia đình của Trác Tri Vi.
Buổi chiều hôm đó, Hạ Thanh Chu đứng trước cửa sổ sát đất rất lâu, nắm điện thoại cùng xấp tài liệu, nhìn bầu trời chuyển từ sáng sang mờ nhạt, rồi từ mờ nhạt chuyển sang ảm đạm đi.
Hai người đều là con ngoài giá thú, chắc hẳn cũng sẽ có loại đồng bệnh tương liên.
Chỉ là Hạ Thanh Chu cũng hiểu không thể nói rõ, cuộc đời của Trác Tri Vi còn khổ sở hơn hắn gấp vạn lần.
Hắn đã từng gặp phải những lời đàm tiếu nhưng chưa bao giờ bị bạo lực học đường.
Dù em gái không thích hắn nhưng nàng chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng.
Hắn cũng không có một người mẹ...!ích kỷ, nhu nhược, thiếu đạo đức chuyển cơn giận của mình trên người đứa con của mình, lại còn có một người cha có thói trăng hoa.
Trác Tri Vi có thể lớn lên thành bộ dáng này cũng thật là hiếm thấy.
Hạ Thanh Chu cũng không biết trong lòng là cái tư vị gì, chỉ là càng trầm mặc, quay đầu nhìn văn phòng to lớn có chút lạnh lẽo, thở dài lái xe về nhà.
Sau đó hắn dễ dàng bị thuyết phục, sắp xếp để hai người kia lĩnh chứng.
Hôm nay chủ tịch có vẻ là một thân nhân, giống như bị Hạ Nãi Nãi làm cho ngoan ngoãn, khi nhìn thấy Trác Tri Vi cũng không hú hét, chỉ lười biếng nằm trên chân Hạ Thanh Tây, quay bụng lăn lộn.
Trác Tri Vi có chút sốt sắng ngồi ở trên sô pha cùng Hạ Thanh Tây, dáng người thẳng tắp, cẩn thận tỉ mỉ ngồi ở nơi đó, tuy có chút câu nệ nhưng lại tràn đầy rụt rè tao nhã.
Mà Hạ Thanh Tây nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế sô pha, trên khóe môi nở nụ cười lười nhác, giống như chủ tịch nằm ở dưới chân nàng.
Hạ Đông Triệt đỡ trán, có chút không hợp mắt.
Người Hạ gia ăn ý né tránh chủ đề về gia đình của Trác Tri Vi, không hỏi cô tại sao lại không về nhà trong dịp năm mới hoặc định thời gian gặp ba mẹ cô.
Ở điểm này, bọn họ thật ăn ý, có hay không có ba mẹ khác nhau ở điểm nào?
Nhìn cháu dâu đang ngồi trước mặt, Hạ Nãi Nãi cười tươi như hoa, đôi mắt híp lại thành hình lưỡi liềm, ân cần hỏi han Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi cúi đầu mím môi, khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt lạnh lùng xuất trần nhuốm màu trần tục, nhìn qua có chút đáng yêu, vành tai đỏ rực đến mức trong suốt...!
Hạ Nãi Nãi càng nhìn càng thích, nghiêng đầu cười nhìn cô, nhìn nhìn liền có chút sững sờ, ánh mắt bỗng nhiên ươn ướt, thanh âm hơi nghẹn ngào: "Nếu Vân Thư vẫn còn ở đây..."
Bà thở dài thườn thượt, trong giọng nói tràn đầy thất vọng.
Trác Tri Vi chần chừ một lúc: "Vân, Vân Thư?"
Hạ Nãi Nãi phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Không phải Vân Thư Entertainment là công ty của hai đứa sao? Chính là mẹ của Tây Tây, Tưởng Vân Thư."
"Năm đó lúc Hạ Thúc Thúc cháu nhận thức được Tiểu Triệu." Hạ Nãi Nãi có chút mất tự nhiên: "Vân Thư vẫn còn sống..."
Tâm tình của Hạ Thanh Chu và Hạ Đông Triệt ở bên cạnh đều trầm xuống, sắc mặt Hạ Thanh Tây có chút mất tự nhiên mà véo ngón tay, vội vàng ngắt lời bà: "Nội, sắp đến năm mới rồi a..."
"Đúng đúng." Hạ Nãi Nãi lung tung lau nước mắt: "Cuối năm, không nên nói những thứ này."
"Vi Vi tới là chuyện tốt, chúng ta thư giãn tâm tình chút, chẳng hạn như..." Hạ Nãi Nãi suy nghĩ một lúc.
Trong mắt đột nhiên có tia sáng yếu ớt, mặc dù mờ nhạt nhưng lại có chút chói mắt: "Vi Vi, hai đứa đã cùng một chỗ một năm rồi, khi nào thì cùng Tiểu Tây nhà chúng ta đi lĩnh chứng a..."
Hạ Gia Gia đang uống nước, nghe vậy suýt chút nữa phun ra ngoài, nuốt nước xuống, sau đó ho không ngừng.
Hạ Thanh Chu cũng có chút không tự nhiên nhìn Hạ Thanh Tây.
Còn Hạ Thanh Tây và Trác Tri Vi giống như hai bạn nhỏ đã làm sai cái gì, động tác dừng lại một lúc, lại lúng túng đảo mắt, Trác Tri Vi âm thầm kéo tay Hạ Thanh Tây, lập tức cúi đầu.
Tên đã lắp vào cung liền không thể không phát, tựa như tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người mình, Hạ Thanh Tây thẳng tắp thân thể, nhắm mắt nói: "Kỳ thực hôm nay trở về, chính là muốn nói chuyện này với mọi người."
Nắm tay Trác Tri Vi, tay cảm thấy không có lực, lòng bàn tay từng trận toát ra mồ hôi lạnh.
"Kỳ thực con..." Nàng do do dự dự, trong lòng sợ hãi.
"Con?"
"Con..." Hạ Thanh Tây nuốt một ngụm nước bọt, giả vờ bình tĩnh dưới ánh mắt mong đợi của Hạ Nãi Nãi.
Có...! có cái gì? Lại không phải là nàng chưa từng trải qua, đời trước nàng cũng tiền trản hậu tấu, Hạ Nãi Nãi còn không thích Phương Huyên Dao, chẳng phải không có chuyện gì sao?
"Con" Hạ Thanh Tây vừa thốt ra một thanh ngắn liền nghe thấy thanh âm quen thuộc đi trước một bước:
"Chúng ta đã lĩnh chứng."
Không khí như ngưng trệ.
Hạ Gia Gia & Hạ Đông Triệt: "???"
Hạ Nãi Nãi: "!!!"
Bà chớp chớp mắt, không dám tin nói: "Lĩnh, lĩnh chứng?"
Không nói được là cảm xúc gì, nếu nhất định phải hình dung thì có lẽ là hụt hẫng, bàng hoàng, xen lẫn chút kích động, hỗn hợp lại cùng nhau trở thành tâm tình của Hạ Nãi Nãi lúc này.
Hạ Thanh Tây có chút choáng váng, khô khan nói: "Lĩnh, lĩnh."
"Cái gì?" Hạ Đông Triệt vỗ bàn: "Hạ Thanh Tây, con!"
"Ôi ôi, thật là cháu gái ngoan của nội." Hạ Nãi Nãi tức thay đổi ngữ khí, thân hình mũm mĩm của bà mạnh mẽ tiến đến bên cạnh Hạ Thanh Tây, cho nàng một cái ôm thật lớn, kéo vào trong ngực xoa yêu: "Sao nhóc con lại thông minh như vậy? Còn biết tiên hạ thủ vi cường*, để Lâm đ*o Kỷ Nam cái gì đó đều đi ăn đất đi, hahahahaha! Dám cướp vợ của Tiểu Tây chúng ta." Kỷ Nam là nam chính quay web drama với Trác Tri Vi cách đây không lâu.
(*) Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Quay người lại, bà hung hăng trừng Hạ Đông Triệt, như gà mẹ bảo hộ gà con giấu Hạ Thanh Tây ở sau lưng: "Con làm gì vậy! Có thể nói chuyện cẩn thận chút hay không!"
Hạ Đông Triệt nhất thời hạ xuống.
Trác Tri Vi ngây ngốc hơi hé