Hạ Thanh Tây không biết trong lòng là loại tư vị gì, định thần nhìn cô hai giây, cuối cùng mỉm cười áp vào trán cô: "Nhưng chị nên nghĩ kỹ, năm nay chị mới 23 tuổi, chính là sự nghiệp đang đi lên, web drama đầu tiên khiến danh tiếng của chị tăng mạnh, một tương lai tươi sáng đang chờ chị, chị thực sự không hối tiếc sao?"
"Vi Vi, em đã trải qua một lần, nếu chị đi theo con đường của đời trước, chị sẽ là người đầu tiên đoạt giải Kim Kê cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ở tuổi hai mươi bốn, sau đó được đề cử nhiều giải thưởng quốc tế.
Sau khi đoạt giải, chúng ta liền công khai..." Hạ Thanh Tây nhắm mắt, ấm thanh hỏi cô: "Không hối hận sao?"
Trác Tri Vi không trực tiếp trả lời nàng, mà chỉ giương khóe môi: "Cho nên, chị có thể nhận được giải thưởng là bởi vì chị độc thân sao?"
Đôi khi hai người nói tới những chuyện ở đời trước, cho nên Trác Tri Vi cũng biết, nếu cô giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chính là quy tội tham gia bộ phim đầu tay của Hạ Thanh Tây.
Đôi mắt đầy sao ẩn chứa ý cười: “Em muốn quy tắc ngầm với chị sao?”
Tâm Hạ Thanh Tây hơi động, đột nhiên cảm giác được cô đang câu dẫn mình, đè gáy cô, hôn mãnh liệt mấy lần: “Đúng vậy."
Khoé môi thoáng qua nụ cười xấu xa, nàng ngẩng đầu giả vờ kiêu ngạo nhìn cô: "Trác tiểu thư, cô ngủ với tôi, tôi liền cho cô một vai, thế nào?”
Trác Tri Vi chớp mắt mấy cái, khóe môi cong lên, ngoài ý muốn mang theo một chút hương vị quyến rũ, cô nhẹ nhàng động thân, chăn bông trượt xuống vai, lộ ra nửa thân.
Hai mắt Hạ Thanh Tây mờ mịt, híp híp mắt, người kia dùng cánh tay thon gầy trắng nõn câu lấy cổ nàng, chậm rãi nói: "Không phải hiện tại đã ngủ với em rồi sao? Hửm? Nhiều lần như vậy, em nợ chị bao nhiêu vai rồi? Có thể trả không?"
“Vậy em đem chính mình giao cho chị.” Ngực Hạ Thanh Tây phập phồng, nàng ôm lấy eo Trác Tri Vi, cùng cô da thịt dán vào, áp môi mỏng mềm mại, đầu lưỡi nhàn nhạt miêu tả môi cô, lại tiến vào, câu cái lưỡi mềm mại vào trong miệng mình, bá đạo hút vào.
Trác Tri Vi bị hôn đến ý loạn thần mê, cả người bị đặt ở dưới thân, yết hầu không nuốt xuống được, một ít dịch thể không khỏi chảy ra khóe miệng.
Cô vô lực bám vào lưng Hạ Thanh Tây, móng tay của cô gần như ăn sâu vào da thịt nàng, mặt trên còn có những vết xước mà cô không kìm được đã để lại.
Hạ Thanh Tây có chút đau, mở mắt ra, liếm khóe môi cô, hỏi cô lần cuối cùng: “Thật sự không hối hận sao?”
“Không bao giờ hối hận.” Trác Tri Vi vùi đầu vào cổ nàng, đôi mắt mang theo thủy quang như bị khi dễ sắp khóc, cô tự lẩm bẩm nói: “Tây Tây, chị chỉ muốn em.”
“Vậy thì cho chị.” Hạ Thanh Tây rũ mắt xuống, cuối cùng không có nửa điểm do dự nằm xuống, lại là một loại kiều diễm.
Không biết qua bao lâu, ánh đèn vàng mờ ảo trên đầu giường được bất sáng, Hạ Thanh Tây nửa ngồi dựa vào đầu giường, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, nói: “Sau một điếu thuốc, khoái hoạt tự thần tiên."
Trác Tri Vi: "..." Cô đảo mắt khinh thường, không muốn nhìn thấy tính phát bệnh của Hạ Thanh Tây nữa, cô trở mình, để lại cho nàng một tấm lưng trần trơn bóng.
Hạ Thanh Tây cầm điện thoại của Trác Tri Vi, đầy hứng thú tìm ngày lành tháng tốt, trực tiếp định ngày này năm sau, chỉ đúng dịp xem lịch có dòng chữ: Ngày kết hôn.
“Vi Vi, ngày này năm sau chúng ta công khai được không?” Nàng vừa đảo mắt đã thấy một mảng lớn trắng lạnh, dùng ngón tay chọc: “Vi Vi?”
Bỏ kẹo mút vào trong bọc, ném lên bàn đầu giường, lại hôn một cái, tát khởi kiều lai: “Chị để ý đến em đi mà.”
“Không muốn.” Trác Tri Vi nhắm mắt giả vờ ngủ: “Em khoái hoạt tự thần tiên đi.” Còn mơ hồ mang theo ý cười.
“Em đùa thôi a.” Hạ Thanh Tây lăn sang phía bên kia của Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi nhẹ nắm quyền đấm nàng, thanh âm mát mẻ nhưng có chút vô lực: "Em thị tẩm không chán a?"
Nghe vậy, Hạ Thanh Tây quả thực nổi lên kích động, còn kém che trái tim nói ta muốn chết.
Trong khoảng thời gian kết hôn, Trác Tri Vi càng làm nũng trước mặt nàng, cũng càng ngày càng giống tiểu nữ sinh yêu đương, không giống như đời trước, luôn mang bộ dạng lãnh mạc với thế giới.
Cô đều dành cho Hạ Thanh Tây tất cả những đặc biệt của chính mình, Hạ Thanh Tây cũng vậy.
Trước khi nàng và Trác Tri Vi cùng một chỗ, cũng chưa từng nghĩ tới yêu đương lại có thể ngọt ngào đến vậy.
Nàng có thể không kiêng kỵ gì mà làm nũng với đối phương, có thể lăn lộn trong thế giới của đối phương, có thể không cần thận trọng làm hài lòng đối phương, cũng sẽ không vì đối phương mặt lạnh mà lo được lo mất.
Bởi vì người kia là Trác Tri Vi.
Hạ Thanh Tây nhìn người trước mặt, trong ngực dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Nàng sượt trán lên má Trác Tri Vi, đôi mắt lấp lánh: "Liền chờ hạn hợp đồng của chúng ta kết thúc, được không? Nếu không lại bị Khê tỷ nhắc tới."
Trác Tri Vi suy nghĩ mấy giây, mặc dù cô có chút không chờ được, nhưng ngày này năm sau chí ít sẽ có ít thanh âm phản đối hơn.
Bây giờ cô vẫn đang trong giai đoạn đi lên, mặc dù fans của wed drama đều thổi phồng Trác Tri Vi cô là diễn viên, nhưng trong lòng cô cũng hiểu mình vẫn là một thần tượng.
Cô định thần lại, sờ sờ tóc Hạ Thanh Tây, gật đầu: "Đều nghe lời em."
...!
Năm nay, bọn họ chạy thông cáo khắp nơi, nhưng bởi vì là thành viên một nhóm, đại đa số thời gian vẫn là cùng một chỗ.
Đời trước cô đã từng tham gia bộ phim đầu tay của Hạ Thanh Tây, trình độ quay phim thuần thục của Hạ Thanh Tây để tác phẩm này lên một tầm cao mới.
Sau khi đoạt giải Kim Kê, Trác Tri Vi đột nhiên cảm thấy có lẽ mình thực sự có thể được coi là diễn viên Trác Tri Vi.
Buổi tối, Hạ Thanh Tây áp Trác Tri Vi trên giường thật lâu, còn không tha cắn vành tai cô hỏi: “Có hài lòng với thù lao ngủ cùng em không? Trác đại ảnh hậu."
Có một loại kích thích không tên, Trác Tri Vi gấp gáp thở hổn hển, mẫn cảm hơn ngày thường, cắn đôi môi kiều diễm ướt át, đồng thời cũng cắn ngón tay của Hạ Thanh Tây.
Đột nhiên mu bàn chân duỗi thẳng, đầu xẹt qua một tia bạch quang.
Sau một lúc lâu, vươn thân thể ngồi trên người Hạ Thanh Tây, từ trên cao nhìn xuống nàng, xung quanh đôi môi còn tích nước làm ướt bụng Hạ Thanh Tây.
Vẻ mặt kiêu ngạo giống như là trích tiên không thể xâm phạm, hỗn độn cùng cấm dục đan xen, nhìn vào khiến tim người mặt đỏ tim đập.
Cố ấn hai tiểu khả ái của Hạ Thanh Tây, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Đương nhiên là hài