"Căng thẳng?" Trác Tri Vi hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Hạ Thanh Tây cắn cắn môi dưới, chỉ cảm thấy tim mình đập như trống.
Trong ấn tượng nàng chỉ mới mười chín tuổi, sẽ không tránh khỏi có chút ngại ngùng khi đối diện với người mình thích.
Hơn nữa, người này xinh đẹp lại mê người như thế, không biết trên thế giới này có bao nhiêu người thích cô, để Hạ Thanh Tây có cảm giác luống cuống khi đối mặt với nữ thần.
Nàng đưa hai tay ra sau lưng, nắm chặt một vật gì đó.
"Ân, căng thẳng."
Thật ra nàng đã muốn nói những lời này với người này từ rất lâu rồi, mấy ngày nay mới tỉnh lại nên nàng có chút mê man, đối mặt với chứng mất trí nhớ, với một cuộc sống hoàn toàn xa lạ.
Trác Tri Vi là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi vừa mở mắt ra, cũng không thể tránh khỏi sinh ra cảm tình.
Cho dù Trác Tri Vi ở đâu, ánh mắt nàng vẫn luôn dõi theo cô, nàng thích yên lặng nhìn Trác Tri Vi, nghe cô nói, hoặc không nói cũng được, có hô hấp của cô ở bên cạnh, nàng cũng cảm thấy an tâm.
Sau đó, nàng phát hiện ra có thể người này là bạn gái của mình, trên tay cô còn đang đeo chiếc đồng hồ của chính mình.
Cuộc trò chuyện với Phương Huyên Dao càng làm nàng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Nàng kinh ngạc, vui mừng, mỗi một khắc đều mong chờ người kia cùng mình thân mật.
Nhưng nàng chờ rồi đợi, thế nhưng người này ở bên nàng như đại tỷ tỷ ôn nhu săn sóc chứ không phải là người yêu.
Hạ Thanh Tây đột nhiên hoảng sợ, không đoán được người này đang nghĩ gì.
Bây giờ đã gần nửa tháng, cô bỏ rơi anh trai, bức thiết muốn một đáp án rõ ràng.
Hạ Thanh Tây hít sâu một hơi, lấy bàn tay giấu ở sau lưng ra, chậm rãi mở ra: "Em có thể đưa chiếc đồng hồ này cho chị không?" Nàng chớp chớp mắt, ánh trăng chiếu vào mặt nàng khiến nàng thật đáng thương.
Trác Tri Vi sững sờ: "Sao?"
Thanh âm của nàng run run: "Em muốn cho chị chiếc đồng hồ này."
"Lần đầu tiên nhìn thấy chị, em đã biết chúng ta đã gặp phải chuyện gì đó, trong đầu em luôn nhớ tới em muốn đưa chiếc đồng hồ này cho người mà em muốn cùng trải qua một đời."
Hạ Thanh Tây chậm rãi ngẩng đầu, ngồi trên xe lăn nhìn nữ nhân trước mặt, có lẽ cô không còn trẻ nữa, có lẽ thời gian đã để lại dấu vết trên gương mặt cô, nhưng đối với nàng lại có một loại hấp dẫn chí mạng.
Một người lạnh lùng như vậy, nhưng khi đối mặt với nàng lại nở nụ cười như băng tuyết tan, còn chờ đợi nàng mười một năm...
Tiếng gió có chút lớn, Trác Tri Vi không nghe rõ lắm, chỉ nghe được mơ hồ, đồng tử lóe lên, tim đập mạnh, đầu óc không ngừng vang vọng, là nghĩ tới ý tứ đó sao? Thật sao? Thật sao?
Nhưng thiếu tự tin quá lâu đã khiến cô vô thức phủ nhận ý nghĩ này.
Cô đưa mắt sang chỗ khác, vẻ mặt khắc chế lại ẩn nhẫn, yết hầu khô khốc: "Có lẽ em hiểu lầm rồi, chiếc đồng hồ này không phải em đưa cho tôi, mà là..."
Cô dừng một chút: "Như lúc nãy tôi đã nói, là em quên lấy, tôi nhặt được."
"Giữa chúng ta không có cố sự, em từng là đạo diễn của tôi, tôi từng là nữ chính của em, không hơn không kém."
Hạ Thanh Tây có thể cảm thấy cô đang run rẩy, cho nên nàng càng khó hiểu, tại sao cô lại rũ sạch quan hệ với nàng, hầu như là bật thốt lên: "Nhưng Phương Huyên Dao nói là chị thích em!"
Trác Tri Vi chợt run lên, tình ý ẩn hiện trong ánh mắt lập tức giống như những vì sao rơi xuống, Phương Huyên Dao biết...!Đúng vậy, làm sao cô ấy có thể không biết, nếu cô ấy không biết làm sao có thể lựa chọn cô để hãm hại Hạ Thanh Tây.
Kỳ thực cô đã biết trước điều đó, chỉ là trước sau không muốn chấp nhận sự thật này khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Còn gì xấu hổ hơn khi người vợ hợp pháp của Hạ Thanh Tây biết nàng mơ ước đến Hạ Thanh Tây? Trác Tri Vi nhất thời không nghĩ ra được.
Cô chỉ cười khổ, đôi mắt xưa nay luôn bình tĩnh lóe lên một tia điên loạn, cô tự ngược nói ra những hiện thực đã khiến cho cô thống khổ, giống như cây roi quất vào tim cô để máu chảy ròng ròng.
"Đúng vậy, tôi thích em, dù cho em đã kết hôn tôi cũng thích em, nhưng mà em không thích tôi a..." Nói xong lời cuối cùng, cô gần như mất âm.
Cô tuyệt vọng ngồi xổm xuống, đưa tay lên che mắt, tự hỏi có phải là do uống rượu không, tuyến lệ có chút không tự chủ được mà chảy ra từ kẽ ngón tay, mạc danh bi ai.
Trái tim Hạ Thanh Tây đột nhiên đau nhói: "Làm sao em lại không thích chị." Cô gấp gáp như kiến bò trong chảo nóng, hết lần này đến lần khác cố gắng dùng sức hai chân, nhưng vẫn không có cách nào đứng lên.
Nàng chưa từng hận mình như hiện tại, càng thêm hận chính mình không thể đứng thẳng hai chân, không thể ôm người kia vào lòng, vừa nãy còn không thể khoác áo khoác cho cô.
Hạ Thanh Tây nghiến răng, tập trung toàn bộ sức lực vào cánh tay, "Ầm" một tiếng, chiếc xe lăn bị lật, nàng cũng có được mong muốn, quỳ xuống trước mặt Trác Tri Vi.
Nàng thoáng nhíu mày, nhưng lại không quan tâm nhiều như vậy, nàng chỉ muốn ôm Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi nghe thấy tiếng vang, nhất thời ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ tuyệt mỹ.
Cô siết chặt cánh tay, hít hít mũi, giả vời bình tĩnh nói, "Tôi dìu em lên."
Hạ Thanh Tây lắc đầu, liều lĩnh đè gáy cô lại, đem cô ép vào trong ngực.
Mi tâm co giật, tâm cũng đau: "Đừng khóc."
Nếu như nghe đến đó còn không biết đã phát sinh cái gì, vậy Hạ Thanh Tây cũng quá ngốc đi.
Vậy nên, trước khi mất trí nhớ hẳn là nàng đã mù, nhìn mắt cá mục thành trân châu, lại bị chính trân châu làm cho vấy bẩn.
Nàng kết hôn với Phương Huyên Dao không bao lâu, liền để Trác Tri Vi chịu nhiều ủy khuất.
Nàng đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Trác Tri Vi, tự đáy lòng mắng bản thân không biết bao nhiêu lần.
Ngoài miệng lại ôn thanh thấp giọng nói: "Em thích chị, có thể là chị hiểu lầm rồi, ý của em là lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy chị, em liền thích chị, là bởi vì em thích chị mới nhớ tới chiếc đồng hồ đối với em có ý nghĩa gì."
"Vi Vi không khóc, đều do em không nói rõ."
"Em thích chị nhất, Hạ Thanh Tây thích chị nhất."
"Chị lúc nào cũng gọi cô ấy