Như Hạ Thanh Tây đã nói, con người của Sài Húc rất tốt, tính khí cũng tốt đến nghịch thiên.
Chỉ là Hạ Thanh Tây gần đây giống như quả bom chạm đến là nổ, có chút cáu kỉnh, Trác Tri Vi tập nhảy sát vách nghe thấy tiếng sư tử Hà Đông của nàng gầm thét, chấn động đến mức đất trời rung chuyển.
"Sài Húc! Nâng lên chút! Tớ đã nói cậu bao nhiêu lần rồi! Nâng chân lên một chút!"
"Cậu còn đứng ngốc ở đó làm gì! Mau động đi!"
"Đừng nhảy, đừng nhảy! Tớ đã nói đừng nhảy bao nhiêu lần rồi! Cậu có biết dáng vẻ của cậu rất tùy tiện không!"
Sài Húc líu ra líu ríu: "Vậy cuối cùng tớ nên nhảy hay không nhảy a".
Nhìn thấy mặt này của Hạ Thanh Tây, Trác Tri Vi cũng rất ngạc nhiên.
Hạ Thanh Tây chưa từng phát giận với bất kỳ ai, năng lực biểu diễn của đồng đội nàng trong vòng đầu kém hơn Sài Húc rất nhiều, nhưng nàng cũng chỉ ôn hòa nhã nhặn để cho đồng đội nhảy đi nhảy lại.
Việc này một lần chứng tỏ tầm quan trọng cùng đặc biệt của Sài Húc đối với Hạ Thanh Tây.
Trác Tri Vi cảm thấy có chút chua.
Cô năm nay 22 tuổi, có rất nhiều bạn bè, nhưng vì tính tình ít nói, cùng bọn họ là bạn bè quân tử chi giao, là loại gặp mặt lên tiếng chào hỏi.
Hạ Thanh Tây là sự tồn tại đầu tiên mà cô đặt ở trong lòng.
Trong sinh hoạt của , Hạ Thanh Tây cũng là người đặc biệt đối với cô, người khác là bạn, còn nàng là bạn tốt, ngay cả Đào Kính Hàn cũng không thể so sánh với nàng.
Cho nên, trước khi Sài Húc xuất hiện, cô hợp tình hợp lý cảm thấy cô đối với Hạ Thanh Tây như Hạ Thanh Tây đối với cô, một người bạn đặc biệt trên đỉnh kim tự tháp, bất kể cô ở trong hay ngoài.
Nhưng cô quên mất là hiện tại vòng tròn sinh hoạt của hai người rất nhỏ, chỉ có 98 cô gái, mà vòng tròn sinh hoạt ban đầu của Hạ Thanh Tây rất lớn, mặc dù trên người nàng có rất nhiều nhiệt huyết, nhưng vẫn như cũ có thể chứng minh quá khứ của nàng.
——Một bá chủ học đường, cấp hai cấp ba dẫn dắt anh em bạn bè đi đánh nhau.
Bao gồm cả vết sẹo trên lông mày của nàng.
Nàng có hốc mắt sâu, sống mũi cao, hàng mi dày nhỏ khiến người ta không nhịn được đố kỵ...!mặt mày mơ hồ lộ ra nét kiêu ngạo, khóe miệng nhếch lên khi cười không thể che giấu được phong lưu tuyệt đại.
Vốn là một bộ dáng xinh xắn, nhưng lông mày bên phải bị vết sẹo đó cắt đứt càng có thêm phần bá đạo cùng lệ khí.
Trác Tri Vi trước đây chưa bao giờ tham gia quá khứ của nàng, nhưng Sài Húc thì có, trên người hắn có cỗ khí chất giống Hạ Thanh Tây như đúc, còn có những động tác đùa giỡn cùng ngôn ngữ mà người khác không thể hiểu được.
Tất cả đều chứng minh quan hệ của hai người tốt như thế nào.
Trong lòng Trác Tri Vi rầu rĩ, vẻ mặt lạnh lùng, cành trầm mặc ít lời.
Lúc trước khi trở lại phòng, Hạ Thanh Tây luôn kéo tay cô, cùng cô vừa đi vừa cười nói, nhưng hiện tại lại có thêm Sài Húc.
Hắn đứng bên khác của Hạ Thanh Tây, nam nhân cao 1m8 hơi cúi xuống nói chuyện với Hạ Thanh Tây, nói về những người cùng những chuyện mà cô không biết, khiến Hạ Thanh Tây bật cười, giơ tay đánh hắn một cái.
Một bên là khí tức tràn đầy thanh xuân, bước đi đều giẫm lên đầy sức trẻ.
Một bên là vật chủ dùng màu xám để miêu tả, trầm mặc ít nói.
Giữa bọn họ được nối với nhau bằng cánh tay của Hạ Thanh Tây, nhưng giống như có một ranh giới rõ ràng giữa cô và Hạ Thanh Tây vậy.
Hạ Thanh Tây nhạy cảm nhận thấy Trác Tri Vi dán bên cánh tay nàng tâm tình tựa hồ có chút hạ xuống, không khỏi dịu giọng hỏi: "Làm sao vậy, không thoải mái sao?"
Trong đầu Trác Tri Vi tuôn ra một dòng nước ấm, cho dù thế nào đi nữa, Hạ Thanh Tây vẫn quan tâm đến cô, cô vừa giận vừa oán hận chính mình lập dị.
Sau khi bình phục lại tâm tình, Trác Tri Vi im lặng một lúc rồi lắc đầu nói: “Không, không sao.”
Cô nhíu nhíu mày, không quen chính mình như vậy.
Đây là vấn đề chung của hầu hết các cô gái, trong tình bạn cũng có ý muốn chiếm hữu kịch liệt, nhưng cảm giác này là loại cô chưa từng trải qua, cũng không muốn trải qua.
“Không sao cái gì?” Hạ Thanh Tây hiển nhiên không tin, cau mày suy nghĩ một hồi, nghĩ thầm có thể là mình lạnh nhạt với Trác Tri Vi, để Trác Tri Vi không cao hứng.
Đây là bản chất của con người.
Giống như việc nàng ở đâu cũng phải chiếm vị trí C, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, như vậy sẽ không bị mọi người lạnh nhạt, cũng thuận tiện nói chuyện với mọi người.
Nàng luôn cảm thấy mình là người ưu tú đi giữa, sẽ không quên bất kỳ người nào, bất kể là nam hay nữ đều có thể làm cho bầu không khí của ba người trở nên thú vị.
Nhưng hôm nay nàng có vẻ không làm tốt lắm.
Mặc dù thỉnh thoảng nàng nhớ chăm sóc Trác Tri Vi, giải thích cho cô về con người cùng những chuyện trong miệng Sài Húc, nhưng Trác Tri Vi và Sài Húc không quen thuộc với nhau.
Với tính khí của Trác Tri Vi, cảm thấy không thoải mái là rất bình thường.
Hạ Thanh Tây mang theo ánh mắt áy náy nhìn Trác Tri Vi, không tiếp tục dây dưa chủ đề này.
“Tri Vi, đội của cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
Trác Tri Vi rầu rĩ gật đầu, liếc mắt sang Sài Húc ở phía bên kia: “Rất tốt, đội trưởng của Sài Húc, Cầu Hâm Vũ danh bất hư truyền, giúp đỡ chúng tớ rất nhiều."
Nàng không nhận ra Hạ Thanh Tây đã cố tình loại Sài Húc ra khỏi chủ đề.
Trái lại thông thạo kỹ xảo của ba người đang trò chuyện, đưa Sài Húc vào.
Trác Tri Vi như vậy khiến Hạ Thanh Tây càng thêm xấu hổ, bí mật trừng Sài Húc một cái.
“???”
Sài Húc hoàn toàn không đoán ra được, cậu ấy lại làm sao vậy?
Hạ Thanh Tây về đến phòng, nàng dựa vào khung cửa tàn khốc nói với hắn: “Ngày mai cậu đừng cùng tớ trở về, tớ muốn đi cùng Tri Vi."
Giữa Sài Húc và Trác Tri Vi, nàng không có một chút gánh nặng trong lòng, không chút do dự mà chọn Trác Tri Vi.
Một mặt, nàng và Sài Húc quá quen thuộc, mặt khác, ngoài Trác Tri Vi ra nàng thật sự không thể tiếp thu thêm ai nữa, cùng đi tập, cùng ăn cơm, cùng tan tầm.
Đôi khi Đào Kính Hàn đi với hai người, nàng đều hận không thể đá đối phương đi huống chi là người khác.
Sài Húc đầy mặt hoài nghi: "Không phải chứ, lão đại, tớ đến đây là vì ai? Cậu qua cầu rút ván như vậy sao?"
“Không đúng” Sài Húc suy nghĩ một hồi cảm thấy có gì đó không đúng, lại càng tan vỡ: “Cầu của cậu vẫn chưa bắc qua! Liền muốn hủy sao?”
Hạ Thanh Tây vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Được rồi, nghe tớ nói, tớ mặc kệ ngày mai cậu đi tìm Cầu Hâm Vũ hay là kết giao với tiểu tỷ muội đi cùng, ngược lại đừng xuất hiện trước mặt tớ với Tri Vi...."
Dứt lời liền muốn đóng cửa lại.
“Không phải chứ,” Sài Húc vội vàng ngăn nàng lại, vẻ mặt cay đắng nói: “Vậy chí ít cũng cho tớ một lời giải thích chứ.”
“Tri Vi không thích ứng khi đi chung với cậu”
“Vì thế cậu liền vứt bỏ tớ?”
“Ai bảo cậu lớn lên không đẹp mắt bằng cậu ấy?"
Sài Húc: “Ta hận!”
Bọn họ trước đây thường đùa giỡn kiểu này, cho nên Sài Húc cũng không quá để bụng.
Là một nam nhân, cùng nữ nhân cướp nữ nhân khiến hắn cảm thấy thực sự xấu hổ.
Hơn nữa, hắn quả thực lớn lên không đẹp mắt bằng Trác Tri Vi.
Hắn thừa nhận.
“Đừng hận, chờ tớ ra ngoài sẽ mời cậu ăn cơm.”
“Chờ cậu ra ngoài hahaha.” Sài Húc lập tức cười hả hê trên sự đau khổ của người khác: