Sau màn trình diễn, các cô gái với y phục nhiều màu sắc trở về lớp học, líu ra líu ríu tán gẫu chờ đạo sư công bố kết quả xếp hạng.
Hạ Thanh Tây một mình co quắp ngồi trong góc, đôi chân dài duỗi thẳng tùy ý đặt trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng.
Không giống như những cô gái khác, dù khắc chế đến đâu cũng không khỏi toát ra một loại cảm xúc căng thẳng cùng phấn khích, náo nhiệt cùng bạn cùng phòng cười cười nói nói.
Không biết là do sát hạch thất bại hay là do nàng vẫn không tiếp thu được chuyện trọng sinh.
Tóm lại là cả người ngẩn ra, nhìn có chút trì độn.
Hạ Thanh Tây sững sờ giơ tay lên, ánh mắt rơi vào ngón áp út bên phải, nguyên bản trên đó có xăm một chuỗi số, là ngày cưới của nàng, nhưng hiện tại đã biến mất, giống như người đã làm tổn thương nàng biến mất không còn tăm hơi, trở lại dáng dấp ban đầu.
Nàng đã thực sự trọng sinh sao? Hay mọi thứ chỉ là một giấc mơ?
Hạ Thanh Tây không biết làm sao, giống như bị một đĩa bánh từ trên trời rơi xuống đập vỡ đầu, trong lòng mạc danh có chút chua xót lại có chút ủy khuất.
Nàng muốn về nhà, muốn ông bà an ủi nàng, còn cha và anh trai nàng...!
"Thanh Tây, cậu ổn chứ?" Cô gái buổi sáng gọi Hạ Thanh Tây rời giường lo lắng ngồi xuống bên cạnh Hạ Thanh Tây, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai nàng.
Hạ Thanh Tây đã sớm biết tên cô gái này, cô ấy là Vương Kỳ Vũ, nếu Hạ Thanh Tây nhớ không lầm thì cô ấy là minh tinh hệ thứ hai, khả năng sáng tác mạnh mẽ, cũng là thành viên debut cuối cùng, xếp hạng thứ sáu.
Sau đó, đội đã bị giải tán, dựa vào giao thiệp của cha tại trong giới mà sống hòa vào vòng kết nối.
Nàng nhấc mắt nhìn Vương Kỳ Vũ, đôi mắt có chút ửng hồng.
Vương Kỳ Vũ không khỏi lo lắng hỏi: “Thanh Tây, có chút không thoải mái sao?”
Hạ Thanh Tây hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu, nàng không thích tỏ ra yếu đuối trước mặt người ngoài, nàng che mặt, tiện tay xoa xoa: “Cũng không có gì to tát, chỉ là tớ cảm thấy có chút mất mặt.”
Câu này rất đúng.
Hạ Thanh Tây từ khi còn bé đã rất mạnh mẽ, tính tình chảnh chọe lại kiêu ngạo, nàng tự hào nhất là ngoại hình cùng trí nhớ của mình, kết quả là nàng quên mất lời bài hát trên sân khấu.
Lúc đó không biết Sài Húc cùng những người khác cười nhạo nàng như thế nào, hẳn là nói nàng khoác lác đi!
Hạ Thanh Tây đột nhiên phiền muộn, làm sao lại một mực xuyên đến khoảng thời gian này.
Ở kiếp trước, đánh giá của nàng trực tiếp đạt A, cho nàng đắc ý một phen, sau đó còn chạy tới chỗ Sài Húc khoe khoang.
Còn có...!Đôi mắt của Hạ Thanh Tây u ám.
Nơi này còn có vấn đề quan trọng hơn, hiện tại nàng đã kết hôn với Phương Huyên Dao...!
Nàng đã thích Phương Huyên Dao từ khi còn nhỏ, mười sáu tuổi đã tỏ tình, vào đại học mỗi tháng đều sẽ tìm Phương Huyên Dao đang học ở Hoa Kỳ.
Phương Huyên Dao vẫn đối với nàng xa cách, không chấp nhận cũng không từ chối.
Mà ngày ấy, ngày 2 tháng 3 năm 2049, nàng nhận được tin Phương thị phá sản, nàng liền liều mạng bay sang Mỹ.
Cùng ngày hôm đó, Phương Huyên Dao uống say khướt, hỏi nàng: “Em có muốn kết hôn với tôi không?”
Mười chín tuổi nàng mừng như điên, nhưng lo lắng Phương Huyên Dao tỉnh lại sẽ hối hận nên nàng chờ thêm một ngày, nghe cô vẫn kiên trì muốn kết hôn liền trực tiếp về nước cùng cô lĩnh giấy.
Nếu nàng quay lại sớm hơn một tháng thì sẽ không xảy ra chuyện buồn nôn như vậy, nói không chừng có lẽ nàng sẽ không tham gia cái chương trình này!
Nhưng Hạ Thanh Tây hiện tại vẫn là vui đến phát rồ, dù sao thì nàng cũng đã nhặt về một cái mạng, không phải chịu những lời mắng nhiếc ngập trời trước khi trọng sinh, nàng có thể thay đổi tất cả những chuyện kia.
Hiện tại nàng vừa kết hôn với Phương Huyên Dao, chỉ cần nàng ra tay đúng lúc, mọi thứ vẫn còn kịp.
Sống lại một đời, Hạ Thanh Tây không có tham vọng gì lớn, nàng chỉ muốn tránh xa Phương Huyên Dao, sau đó sống thật tốt.
Cũng giống như kiếp trước, lúc rảnh rỗi thì quay phim, đi du lịch, thăm gia đình ở nhà cũ, không có Phương Huyên Dao, có lẽ nàng có thể sống tốt hơn.
Tâm tình của Hạ Thanh Tây dần ổn định.
Trương Tiểu Ngữ, một người bạn cùng phòng khác của Hạ Thanh Tây, nhìn thấy hai người có quắp ở đây thì sửng sốt một lúc, bước tới chỉ vào hai người rồi cười nói:
“Hahahaha, Kỳ Vũ, nhìn chân của cậu đi.”
Vương Kỳ Vũ theo tầm mắt cúi đầu nhìn xuống, mặt đen lại, lúng túng đứng lên, đỏ bừng mặt đuổi đánh, “Xú Tiểu Ngữ, đứng lại cho tớ!”
Cô thấp hơn Hạ Thanh Tây gần năm phân, nhưng tỷ lệ của Hạ Thanh Tây quá nghịch thiên, chân thẳng lại dài, cộng thêm vấn đề góc độ, hai người cùng nhau so sánh, xem ra chênh lệch nửa bắp chân.
Hạ Thanh Tây thoát khỏi suy nghĩ liền phản ứng lại, nàng không khỏi bật cười, sau đó nghĩa chính ngôn từ trêu chọc: "Tiểu Ngữ, cậu đừng chọc vào vết sẹo của Kỳ Vũ, chân ngắn thì làm sao! Chân ngắn mới đáng yêu a!"
"!!!” Vương Kỳ Vũ giậm chân xoay người rời đi không để ý đến hai người nữa.
Thực ra chân Vương Kỳ Vũ không tính là ngắn, cao 1m6x cũng không tính thấp, kết quả ai biết được, cô là người thấp nhất trong ba người ở ký túc xá!
Hừ!
“A!!!” Các cô gái đột nhiên phấn khích hét lên, làm cho Hạ Thanh Tây giật mình nhìn sang, phát hiện ra là đạo sư Trần Tương Vân đi vào.
“Xem ra mọi người đều rất tự tin a, phấn khích như vậy.”
Trần Tương Vân nói một câu như vậy, một câu rất quen tai.
Hạ Thanh Tây không phản đối liếc nhìn cô một cái, nàng nhớ lần này thay đổi khá lớn, 13 người còn lại 10 người.
Nhưng cụ thể như thế nào, đã mười năm rồi, cũng không phải chuyện đặc biệt quan trọng, nàng gần như đã quên hết.
Nàng mơ hồ nhớ cả Vương Kỳ Vũ và Trương Tiểu Ngũ đều xếp hạng A, nhưng thêm vào số phiếu của khán giả, Trương Tiểu Ngữ thua một người xếp hạng B, chỉ có thể ở lại lớp B.
"Vì mọi người không chờ đợi được nữa, tôi cũng không thừa nước đục thả câu.
Những thí sinh bị hạ hạng bao gồm Tô Thành Tranh, Lâm Tảo và Tần Đồng."
Sau một hồi lâu, Hạ Thanh Tây cũng không nghe thấy tên của mình, không khỏi nghi hoặc mà nhìn về phía Trần Tương Vân.
"Có thí sinh bị hạ hai cấp..." Hạ Thanh Tây nghĩ, lần này nhất định sẽ có mình.
Kết quả vẫn là không.
“Có thí sinh bị hạ ba cấp…” Trần Tương Vân bán tín bán nghi: “Ừm, không có".
Các cô gái cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Thanh Tây lại trở nên do dự không rõ.
Hạ Thanh Tây mím mím môi, cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Hạ thị là một trong những nhà đầu tư của.
Những người khác không biết lý lịch của nàng, nhưng những đạo sư này thì biết.
Về phần ý tưởng lôi nàng ra làm mục tiêu trở thành điểm nóng...!Hạ Thanh Tây chưa bao giờ nghĩ tới, nàng cho rằng tổ chương trình không có lá gan lớn như vậy, dù sao thì "được sủng ái" của nàng cũng là tai tiếng bên ngoài.
Do đó, Hạ Thanh Tây đã xác định mình vẫn là hạng B.
Quả nhiên, Trần Tương Vân lại công bố các học viên hạng A, tổng cộng có bốn người, bao gồm cả hai người bạn cùng phòng của Hạ Thanh Tây.
Nhưng đúng như Hạ Thanh Tây dự đoán, không có nàng, mặc dù đã đoán được kết quả, nhưng giờ phút này, nàng không có chấp niệm bị Trác Tri Vi đánh bại ở kiếp trước mà cực kỳ muốn đạt hạng A.
Nhưng nhìn kết quả này tuyệt nhiên khác với kiếp trước, Hạ Thanh Tây trong phút chốc vẫn là thất lạc.
"Bây giờ mọi người về phòng thay quần áo đi.
Chúng ta sẽ gặp lại ở sân khấu."
Theo đúng yêu cầu của nhóm chương trình, các cô gái ngồi vào những chiếc ghế trong suốt ở hai bên sân khấu, chờ đợi kết quả.
Vương Tư Kỳ chọc chọc Hạ Thanh Tây, thấp giọng hỏi: “Thanh Tây, cậu có thấy căng thẳng không?”
"Căng thẳng cái gì?” Hạ Thanh Tây không quan tâm: “Lần này không loại người, cậu không biết sao?"
Vương Tư Kỳ khẽ lẩm bẩm.
"Tớ biết tớ biết, nhưng tớ vẫn thấy căng thẳng a...!Năm ngày này đây là lần đầu tiên tớ biết khán giả bỏ phiếu, hơn nữa còn sẽ đổi ký túc xá a."
Hạ Thanh Tây gật đầu: “Đúng vậy.”
Chờ đợi một lúc lâu, sau đó năm đạo sư xuất hiện trên trung tâm sân khấu, an vị ngồi xuống.
Đạo sư Nghiêm Hoán cầm thẻ, đứng ở giữa, "Tôi tin các bạn đã biết xếp hạng này sẽ không loại người.
Nhưng vẫn sẽ căn cứ vào xếp hạng lại theo mức độ nổi tiếng cùng năng lực, mười bốn người đứng đầu là lớp A, mười lăm đến hai mươi tám là lớp B, hai mươi chín đến bốn mươi hai