Hạ Thanh Tây ăn vội bữa cơm, bữa cơm này khiến nàng như ngồi trên đống lửa, mong muốn mau chóng thoát khỏi hiện trường.
Nhưng nàng không thể để Trác Tri Vi ở đây một mình, dù sao thì Trác Tri Vi cũng không quen biết người ở đây, chỉ quen biết một mình nàng, còn có Phương Huyên Dao bụng dạ khó lường.
Đời trước bị Phương Huyên Dao hãm hại, cũng không chỉ là nàng mà còn có Trác Tri Vi.
Là một thần tượng, Trác Tri Vi khống chế cân nặng nên không ăn quá nhiều.
Vì lẽ đó Hạ Thanh Tây không quá nóng lòng chờ đợi, khi thấy Trác Tri Vi đặt đũa xuống, rút khăn giấy ra lau miệng.
Nhận thức Trác Tri Vi lâu như vậy, cảm thấy đã xong liền không khỏi mừng như điên.
“Ăn xong rồi?”
Trác Tri Vi nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Thanh Tây hài lòng: “Ông bà nội, con với Tri Vi ăn xong rồi, chúng ta lên lầu trước.”
“Ai… Tiểu Tây.” Hạ Gia Gia sửng sốt: “Huyên Dao tỷ của cháu đến rồi, cháu không bồi nhiều thêm một chút sao?”
Phút chốc mặt Hạ Thanh Tây đen như đáy nồi, nàng kiêng kỵ trộm liếc nhìn Phương Huyên Dao, thấy không có biểu hiện gì liền thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng, sợ đối phương ước gì cách chính mình xa một chút, còn muốn cùng nàng diễn kịch.
Trong lòng bỗng nhiên có chút chột dạ.
Nàng lại dùng dư quang liếc nhìn Trác Tri Vi, trên mặt quả thực lạnh như băng.
Mặc dù ngày thường Trác Tri Vi cũng mang bộ dáng cẩn thận, nhưng thật sự rất hiếm khi toàn thân lạnh lẽo như bây giờ.
Sẽ không tức giận đấy chứ.
Hạ Thanh Tây khóc không ra nước mắt, ông nội hại cháu rồi!
Chắc là do chính mình cùng người cũ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Tri Vi nghĩ chính mình cũng không phải loại gì tốt đi...!
Nhưng nàng...!thực sự hết cách rồi.
Nếu hôm nay nàng nói ra trước mặt cả nhà, nàng cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ có thể chọn một ngày nào đó hẹn Phương Huyên Dao...!
Hạ Thanh Tây cảm thấy mình quá oan ức, lúc này nàng chỉ muốn nhanh chóng đưa Trác Tri Vi đi, giải thích cho tốt.
Nàng lúng túng đứng dậy, đụng phải cái ghế lung lay một hồi, nhưng tay hai người vẫn không buông ra, hơi dùng lực một chút kéo Trác Tri Vi đứng dậy.
“Ai nha, không sao đâu.” Nàng dùng bộ dáng ung dung nói, ngữ khí tràn đầy sức sống thanh xuân mà ở độ tuổi của nàng nên có: “Có thể gặp Huyên Dao tỷ lúc nào cũng được… Tri Vi không quá quen nơi này, cháu phải đưa cậu ấy đi vòng quanh một chút.”
“Được rồi được rồi, không nói với mọi người nữa, chúng ta lên lầu thu thập một chút.”
Hạ Thanh Tây bước dài, như một làn khói thoáng cái đã bay lên tầng hai.
"Đứa nhỏ này.” Chuỗi thao tác của Hạ Thanh Tây khiến Hạ Gia Gia sững sờ.
Nguyên bản không phải lấy Phương Huyên Dao là việc đầu tiên phải làm sao?
Ông lẩm bẩm một câu: “Làm sao nói thay đổi liền thay đổi a.”
Hạ Nãi Nãi trừng mắt nhìn Hạ Gia Gia, đã sớm bảo ông đừng để ý đến chuyện của mấy đứa nhỏ.
Hạ Gia Gia bị tát vào mặt, mặt mũi đen như đáy nồi, chẳng phải Tiểu Tây chúng ta luôn rất kiên định sao? Yêu thích Phương Huyên Dao năm sáu năm, ai mà biết được nói thay đổi liền thay đổi.
Hạ Nãi Nãi lườm một cái, không để ý đến ông nữa.
Đũa của Phương Huyên Dao dừng lại, mặt không cảm xúc nhìn về hướng Hạ Thanh Tây rời đi, cô cắn chặt môi, trong lòng đột nhiên nảy sinh một tia hoảng sợ...!
Tựa hồ, là không giống nhau.
Là bởi vì...!Trác Tri Vi sao?
Cô muốn đặt đũa xuống đuổi theo, nhưng cô biết tính khí của Hạ Thanh Tây, mặc dù đời trước người kia nghe lời cô, nhưng nếu cô làm chuyện gì mà Hạ Thanh Tây chán ghét, Hạ Thanh Tây vẫn sẽ xù lông, để cô thấy mặt lạnh một hai ngày.
Tình nhân cãi nhau là chuyện thường tình, đôi khi còn là cách tăng tiến tình cảm rất tốt, đặc biệt là người yêu như Hạ Thanh Tây, một chòm sao Sư Tử ngạo kiều.
Đáng tiếc là cô chưa bao giờ coi Hạ Thanh Tây là người yêu, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt đối với tất cả chuyện này, Hạ Thanh Tây quan tâm đến cô quá nhiều, sẽ luôn chủ động hạ thấp kiêu ngạo mà cúi đầu, cấp bậc thang cho cô.
Sau đó, cô kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, tiếp nhận bậc thang kia, hừ lạnh một tiếng.
Lòng tự trọng của Hạ Thanh Tây cũng bị cô đâm thủng trăm ngàn lỗ.
Hạ Thanh Tây đã cúi đầu quá nhiều lần, chịu quá nhiều đối đãi lạnh nhạt, cũng bởi vậy nên cuối cùng đã nản lòng thoái chí, từ bỏ hôn nhân của hai người.
Nói cho cùng, là tự làm tự chịu.
Lúc đó, cô còn là người Hạ Thanh Tây yêu nhất, nhưng còn bây giờ thì sao? Phương Huyên Dao không dám đánh cược, nếu Hạ Thanh Tây thực sự vì chuyện này mà chán ghét cô, vậy thì cô...!
Con ngươi của Phương Huyên Dao lóe lên, trong mắt cô đột nhiên tràn đầy hoảng sợ.
"Ầm" một tiếng, cửa đóng lại.
Tâm tựa như thiếu một mảnh.
Hạ Thanh Tây nghe động tĩnh bên ngoài, cẩn thận khóa cửa lại, sau đó ngồi ở trên giường thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Lông mày nàng thoáng giãn ra, mỉm cười như muốn lấy lòng Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi nhíu mày, khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào bàn học, nghiêng đầu nhìn Hạ Thanh Tây, không ôn hòa như thường, mà là...!có chút sắc bén: “Vừa nãy không phải còn Huyên Dao tỷ sao?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, trong giọng nói có chút chua khiến bản thân Trác Tri Vi cũng kinh ngạc đến ngây người.
Tính chiếm hữu của cô đối với bạn bè đã đến mức này sao? Trong lòng Trác Tri Vi chấn động, trong đầu chợt lóe lên một cái gì đó, cô cũng không nắm bắt được.
May mà Hạ Thanh Tây không cảm thấy có cái gì không đúng, nàng xấu hổ sờ sờ mũi, cầu xin tha thứ: "Tri Vi, cậu đừng chế giễu tớ.
Tớ không có lựa chọn nào khác a."
Nàng hợp tình hợp lý nói, "Tớ cũng không biết hôm nay chị ấy đến, ai biết làm sao đột ngột như vậy.
Hơn nữa, cậu cũng thấy chị ấy có quan hệ tốt với gia đình tớ như vậy, tớ không thể nói chuyện kia trước mặt mọi người...!thật quá khó xử a."
"Hơn nữa cũng không có chứng cứ...!đúng không.
Đột nhiên tớ nói như vậy ai mà tin."
Trong lòng Trác Tri Vi đã tin, nhưng không hiểu vì sao, cô lại buột miệng nói: “Sợ không phải vì cậu vẫn còn tình cảm với chị ấy đi.” Dứt lời còn nghi hoặc nhìn Hạ Thanh Tây.
“Ai nha, thực sự không phải.” Hạ Thanh Tây nghe cô nói vậy cũng rất lo lắng, nàng chỉ muốn xóa sạch quan hệ giữa mình và Phương Huyên Dao, thậm chí trong đầu nàng còn lóe lên một ý nghĩ.
Sớm biết liền không nói cho cậu ấy…
“Được rồi được rồi” Trác Tri Vi thấy nàng nóng lòng muốn giải thích như vậy, trong lòng cô thoáng