Xấu hổ lưu lại trong đầu không quá hai giây, Hạ Thanh Tây liền quăng đến sau đầu.
Đôi khi những ám chỉ của người khác để lại ấn tượng trong lòng, xác thực sẽ khiến người ta nghĩ về phương diện đó.
Cũng như nàng đã từng hiểu lầm Giang Chiếu Niên thích nàng, Sài Húc tận lực làm ầm ĩ.
Nhưng sự thật chứng minh rằng Giang Chiếu Niên ngay thẳng, chỉ ngưỡng mộ nàng mà thôi.
Ở một mình trong bóng tối luôn thích nhớ lại quá khứ, Hạ Thanh Tây nằm trên giường nhắm mắt lại một lúc, đầu óc đầy những chuyện nàng từng học cấp hai, cấp ba.
Không ngủ được, nhưng càng nhắm mắt lại càng tỉnh.
Hạ Thanh Tây hít một hơi dài, ngồi dậy, tùy tiện xoa xoa mái tóc.
Thật nhàm chán.
Hạ Thanh Tây ngơ ngác nghĩ, chợt nhớ ra nàng còn chuyện muốn hỏi Trác Tri Vi, thế là tìm điện thoại bên cạnh gối, mở khóa vân tay, mở hộp thoại với cô.
Nàng cân nhắc hai giây: “Cậu ngủ chưa?”
Sau đó, nàng ném điện thoại sang một bên, thẳng tắp ngã xuống nệm.
Khoảng nửa phút sau, từ điện thoại truyền đến tiếng rung yếu ớt.
Tri Vi: Chưa.
Lời ít ý nhiều, còn có một dấu chấm tròn, đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Trác Tri Vi.
Đôi mắt Hạ Thanh Tây đột nhiên sáng lên, những ngón tay thon dài bay nhảy trên màn hình: “Tớ đi tìm cậu nha?”
Tri Vi: Được.
Hạ Thanh Tây lập tức nở nụ cười, giẫm hai lần trên mặt đất, xỏ dép vào, chạy ra cửa như một làn gió, lại như một làn gió vào cửa, chạy tới bên giường lấy đồ cần thiết.
Từ lúc nhận lại điện thoại ở , nàng thề sẽ không bao giờ trải nghiệm cảm giác xa cách lần thứ ba!
Khi Hạ Thanh Tây lại đi ra cửa, Trác Tri Vi đã chờ sẵn ở cửa, tay cầm nắm cửa, mặc bộ đồ ngủ mà cô vẫn luôn mặc trong thời gian biểu diễn.
Bộ đồ ngủ rộng che đi vòng một không lớn không nhỏ, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
Mái tóc dài màu nâu đỏ được xõa tùy ý qua vai mang đến cho cô vẻ đẹp khác lạ so với mọi khi.
Hạ Thanh Tây thấp mắt nhìn, mặc dù nàng đã nhìn thấy Trác Tri Vi vô số lần, vẫn là nhìn chằm chằm cô mấy giây.
“Tri Vi.”
Bắt gặp kinh diễm trong mắt người mình yêu, dù lãnh mạc như Trác Tri Vi cũng không khỏi câu khóe môi, có chút đắc ý.
Quen biết gần bốn tháng, Hạ Thanh Tây chưa từng che giấu yêu thích của mình.
Căn cứ vào muốn cùng bạn tốt có chung ý nghĩ, Trác Tri Vi liền cẩn thận nhớ từng thứ.
Ví dụ như.
Tay nhỏ.
Cũng không tính là tay nhỏ, chỉ là nàng không thích tay quá to ảnh hưởng đến thị giác, trái lại thích nhỏ hơn một chút, nhỏ đến...một tay có thể dễ dàng nắm giữ, chẳng hạn như bản thân nàng.
Hiện tại có thêm một cái khác, ví dụ như Trác Tri Vi.
Nàng thích gầy.
Thế là, Trác Tri Vi cố ý kéo tay áo lên, cẳng tay lộ ra ngoài là điểm độc nhất vô nhị đối với những người trẻ tuổi.
Chỉ là...!có một nghi vấn dần dần nảy sinh, tại sao ngay từ đầu cô lại nhớ ra chuyện này?
Trác Tri Vi hơi nghiêng đầu, ánh mắt dần trở nên vi diệu, sẽ không phải...!cô đã sớm có mưu đồ với người trước mặt đi.
Trên mặt nhuốm màu đỏ hồng, từng chút từng chút lan ra sau tai, ánh đèn lưu chuyển trên ngũ quan, giống như sương mù, cả người mang theo vẻ đẹp mông lung, bước ra từ bức tranh.
Hạ Thanh Tây chớp chớp mắt, nhìn thấy mỹ nhân trong tranh cụp mắt, nghiêng người sang một bên, thanh âm của cô vẫn lãnh mạc như thường: “Vào đi.”
Mặc dù trên mặt Trác Tri Vi không có biểu hiện gì, nhưng qua thanh âm kia Hạ Thanh Tây bắt được run rẩy rất rõ ràng.
Lạnh sao?
Hạ Thanh Tây xuất thần nghĩ.
Nhiệt độ điều hòa mở quá thấp sao?
Thấy Hạ Thanh Tây nghi hoặc nhìn mình, Trác Tri Vi sợ đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa còn cho rằng nàng đã biết chính mình yêu thích nàng, cổ họng không khỏi thắt lại, nai con trong lòng cũng bắt đầu đấu đá lung tung.
Sau khi đóng cửa lại, Hạ Thanh Tây liếc nhìn máy điều hòa trên tường, quả thực đang mở 24 độ.
Hóa ra thể chất của Tri Vi không chịu được lạnh sao? Nàng nhìn Trác Tri Vi, ra hiệu cho cô kéo tay áo xuống.
Trác Tri Vi sững sờ, đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao.
Vừa rồi vẫn còn tốt, sao đột nhiên ngốc thế? Hạ Thanh Tây thở dài bất lực nhìn cô: “Tay áo.”
“A?” Trác Tri Vi chưa kịp phản ứng.
“Kéo xuống.”
Nhìn thấy động tác chậm chạp của Trác Tri Vi, Hạ Thanh Tây tiến một bước dài đi tới, chỉ cách Trác Tri Vi khoảng bốn mươi, năm mươi cm.
Tiến lên một bước nữa, liền sẽ bước vào vị trí khoảng cách thân mật.
Lồng ngực đập mạnh một tiếng, Trác Tri Vi còn tưởng nai con đã húc chết mình.
Muốn cứu một mạng, cô hoảng sợ lùi lại một bước, thanh âm càng lớn hơn: “Cậu làm gì vậy!”
Đôi mắt tròn xoe, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút mơ hồ.
Hạ Thanh Tây bất lực liếc nhìn cô, đành phải tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay gầy gò trắng nõn của đối phương: “Tớ làm gì?”
“Là cậu làm gì mới đúng?” Thanh âm của Hạ Thanh Tây ấm áp dịu dàng, cẩn thận nghe còn có thể nghe thấy trong đó có tia quan tâm cùng sủng nịch: “Cảm thấy lạnh tại sao còn kéo tay áo lên cao vậy?”
Ngón tay thon dài xinh đẹp bay trên tay áo, Trác Tri Vi thả tim trở lại lồng ngực, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn duỗi cánh tay cho nàng làm việc, thình thịch thình thịch...!
Nai con đột nhiên sống lại, cứ như được uống thuốc kích thích, lại lỗ mãng làm càn hơn trước, giống như tâm trạng của cô lúc này vậy.
Trác Tri Vi đột nhiên hiểu tại sao fans của cô nhìn thấy cô sẽ luôn thích nói, ah tôi chết rồi, ah tôi sống lại rồi, hóa ra là ý này sao?
Nhìn người mình yêu cúi đầu trước mặt, quả thực rất xinh đẹp, trong mắt là sơn minh nước tịnh không nói nên lời.
Trác Tri Vi liếc nhìn mấy cái, tâm tình liền không khỏi thoải mái, khóe môi nhẹ câu lên, ánh mắt liếc nhìn nơi khác.
Một thiếu niên sạch sẽ không nhiễm bụi trần, chỉ có đôi mắt trong veo thiên sơn vạn thủy, ánh mắt Trác Tri Vi không khỏi trở nên xa xăm, nhẹ thở dài một tiếng.
Cũng không biết tại sao Phương tiểu thư kia lại muốn làm tổn thương cô gái chưa lớn còn có chút bá đạo này, rõ ràng nàng tốt như vậy, săn sóc như vậy, còn có...!nghe lời như vậy.
Nhưng không sao, không phải còn có chính mình sao? Nói như vậy...!sợ là chính mình hận không thể để cách xa nàng hai vạn mét.
Ánh mắt Trác Tri Vi lóe lên tia trào phúng, thật dối trá a Trác Tri Vi, ban ngày còn nghĩa chính ngôn từ với Phương Huyên Dao, làm sao có thể chờ đến buổi tối mới bắt đầu trách cứ a?
Mẹ nào con nấy, đúng là người xưa nói chẳng sai.
Chỉ là, nếu là người trước mặt, có lẽ cô có thể tin tưởng đi...!Tin tưởng chân tình sẽ không bị mai một, tin tưởng tình yêu sẽ không có thời hạn, tin tưởng sau này nàng biết sẽ đối với cô trước sau như một.
Sẽ sao?
Trác Tri Vi không biết, nhưng cô nguyện ý đánh cược mọi thứ của mình để đi hỏi kết quả.
Không phải tình yêu vốn là nên phấn đấu quên mình