Tân Nguyệt Uyển cách trường đại học của Hạ Thanh Tây không xa, đã sắp hết học kỳ, Hạ Thanh Tây không khỏi học chạy, nộp mấy bài tập hạn cuối kỳ và tham gia mấy môn thi cuối kỳ.
Mấy ngày trước Hạ Thanh Tây cũng đã đo thể trọng, 55kg xuất sắc vượt qua đội nữ bảy thành viên.
Hơn nữa Lâm Khê thiết diện vô tư, cả gan làm loạn, lúc biết Hạ Thanh Tây nặng như vậy liền cưỡng lệnh cho nàng giảm cân xuống còn một trăm trở xuống trong vòng một tháng.
Vừa ăn kiêng vừa tập thể dục, vừa phải lo học hành vừa phải lo cho công việc, Hạ Thanh Tây quả thực đói đến rất khổ sở.
Kỳ thực, Lâm Khê cũng sẵn sàng đối mặt với tính khí của Đại tiểu thư Hạ Thanh Tây này, dù sao ở cô cũng có nghe qua một chút, tuy Hạ Thanh Tây không sai nhưng lúc nào cũng thông cảm người yếu, liền tùy ý phô trương một chút.
Cho nên khi Hạ Thanh Tây thành thật giảm cân, cô cũng kinh ngạc một hồi.
Trong vòng chưa đầy hai tuần, Hạ Thanh Tây đã giảm được bảy kg, cơ bụng của nàng rắn chắc trở lại.
Trên Weibo, một tài khoản tiếp thị đã đăng một bộ ảnh cũng như một đoạn video, được chụp không xa khuôn viên trường.
Hạ Thanh Tây mặc một chiếc quần jean cùng áo thun trắng đơn giản, mái tóc nhuộm lại thành đen, đôi mắt hơi rũ xuống, tóc vuốt ngược lên trên, lông mày hơi cau lại, mím mím môi sải bước về phía trước, khí thế ngút trời.
Nãi Tích nhấp vào xem liền không khống chế được bình tĩnh.
"A a a a! Tiểu Hạ tổng của tôi a, trái tim không thể chịu được!!"
"Con gái lớn lên biến chất thành bạn gái rồi, tỷ tỷ a!"
"Eo này chân này cũng quá tuyệt đi!!"
Các fan cp cũng bí mật chuyển vào siêu thoại.
“Khuôn mặt này, chiều cao này, khí chất này, ai nói Tây Tây là thụ, đi ra chịu đòn!!”
Mấy ngày nay, Số đầu tiên của đã được phát sóng, fan cp Thanh Vi dựa vào đông phong của mà càng ngày càng lớn mạnh.
"Hai công gặp nhau sẽ chỉ có một.
Đừng nhìn bộ dạng khí thế ngút trời của Tây Tây, về đến nhà còn không phải bị Vi Vi đè a."
"Lầu trên có thể không biết có một loại công được gọi là hỗ công, chính là loại công kia."
"Kỳ thực cũng không giấu diếm, tôi chưa từng nghe nói."
"Tại sao phải tranh ai công ai thụ, hỗ công là cái tội sao?
Liên quan đến vấn đề ai công ai thụ, Thanh Vi Cp lại kịch liệt tranh luận một hồi, thông qua các loại manh mối mà tiến hành phân tích suy luận, nhưng không phân biệt được công thụ, chỉ đưa ra một kết luận.
Thanh Vi là chân ái!
...
Mặt trời lặn dần, chiếc xe chậm rãi lái về phía Tân Nguyệt Uyển được bảo mật chu toàn, Hạ Thanh Tây không thích gió lạnh từ điều hòa nên mở cửa sổ.
Nhiệt huyết tưởng chừng như được bao bọc trong lò hấp trong trường vừa rồi cũng dần dần bị gió biển thổi bay, hất tung mái tóc rối bên tai Hạ Thanh Tây.
Nàng nheo mắt nói: “Nơi này không tệ.” Hạ Thanh Tây híp mắt nói.
Lâm Phàm mỉm cười nhìn nàng qua gương chiếu hậu, nói: “Đúng vậy, biển quả nhiên rất mát mẻ.”
Hạ Thanh Tây chống cằm, nhắm mắt lại cong môi, lộ ra một loại điềm đạm an nhiên: “Mấy ngày nay phiền phức chị rồi, trở về liền cho chị một phong bao đỏ."
"Em cũng đủ mệt rồi." Lâm Phàm cười nói: "Cũng may hôm nay là môn cuối cùng."
"Đúng vậy." Hạ Thanh Tây thở dài một cái, chậm rãi xoay người: "Cuối cùng cũng kết thúc, đáng tiếc a.
Không được mấy ngày, phỏng chừng Lâm Khê sẽ sớm sắp xếp công việc cho em."
Mấy ngày nay, bởi vì Hạ Thanh Tây bận rộn công việc học tập ở trường, Lâm Khê từ bi để nàng đi.
Kỳ thực, Đào Kính Hàn và Trác Tri Vi đều chạy theo lịch trình riêng, mỗi ngày bận rộn chân không chạm đất, chỉ có Hạ Thanh Tây là vẫn có thể nhàn hạ ở ký túc xá.
Đúng như dự đoán, Hạ Thanh Tây vừa trở về ký túc xá thì nhận được lịch trình của mình.
“Phỏng vấn?”
Lâm Khê ngồi trên ghế sô pha đối diện Hạ Thanh Tây, bắt chéo chân: “Em cùng Kính Hàn Tri Vi, hẳn không có vấn đề gì, đúng không.”
Hạ Thanh Tây gật đầu: “Không có vấn đề gì, dù sao em cũng đã thi xong rồi.”
Lâm Khê nở nụ cười thỏa mãn.
Lại nghĩ tới tính khí của đại tiểu thư, không khỏi tiếp tục làm bà cụ non nói với nàng: "Mặc dù hiện tác các chương trình ca hát trong nước đã được chế tác, theo như tôi biết, Hạ thị cũng đang chuẩn bị đi?"
Hạ Thanh Tây suy nghĩ một lúc, bà nội xác thực có nhắc đến chuyện này với nàng, giống như đó là dự án do Hạ Thanh Chu đề xuất, đặc biệt còn cố ý thành lập một quỹ từ thiện cho nàng.
Mỗi khi có thu nhập, liền gửi gấp đôi cho quỹ từ thiện, cho nên nàng gật đầu.
Lâm Khê tiếp tục nói: "Nhưng, vẫn chưa lớn mạnh lắm, cho nên ngoài việc tiếp tục hát với nhảy, em chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi có lịch trình cá nhân, tham gia các chương trình tạp kỹ."
"Hiểu rồi." Hạ Thanh Tây chớp mắt.
Kỳ thực, nàng cũng rất mệt mỏi với bộ dạng thận trọng của Lâm Khê.
Cân nhắc hai giây, nàng nói: "Kỳ thực, Khê tỷ không cần quá để ý đến cảm xúc của em, cứ coi em như thành viên bình thường, trong lòng cũng đừng có gánh nặng."
"Em cũng không phải là con hổ ăn thịt người a.” Hạ Thanh Tây khẽ cười một tiếng.
"Chị cũng không dễ dàng gì, nếu không có nguyên tắc vấn đề, ví dụ như...." Hạ Thanh Tây dừng lại, làm một cử chỉ mơ hồ: "Trong phương diện đó, em cũng không phải kho g giảng đạo lý."
"Coi như không tin em, em cảm thấy ba chữ Hạ Đông Triệt này rất đáng tin cậy, ông ấy cũng sẽ không để em làm bừa.”
Lâm Khê nghe vậy, đầu tiên là định thần mấy giây, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Có câu này của em thì tôi yên tâm rồi."
Thật sự là yên tâm hay không, cũng không phải là việc Hạ Thanh Tây có thể quản.
Nói chung, lời nên nói cũng đã nói, còn như thế nào thì tùy thuộc vào bản thân Lâm Khê.
…
Cuộc phỏng vấn ngày hôm sau được lên lịch vào lúc hai giờ chiều.
Có một nhóm nhân viên trang điểm đóng quân trong phòng thay đồ của Wondera, bận trang điểm cho ba người.
Không lâu sau, nhân viên đưa bọn họ vào phòng phỏng vấn, chuẩn bị bắt đầu.
Hôm nay Đào Kính Hàn vẽ phấn mắt màu cam, tinh xảo khí chất, giống như lóe lên từ Dải Ngân hà.
Thời điểm Hạ Thanh Tây nhìn thấy nàng ấy, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, cho nên dọc theo đường đi đều nín cười, thỉnh thoảng lại nhìn Đào Kính Hàn.
Nếu đối phương không biết mình thích Trác Tri Vi, Đào Kính Hàn còn thực sự nghĩ rằng nàng coi trọng mình.
Nhưng bị người lén lút nhìn như vật thật thật không thoải mái, nhất là đối phương còn mang theo cái nhìn kỳ quái, Đào Kính Hàn hỏi mấy lần nhưng Hạ Thanh Tây chỉ lắc đầu cười, không nói gì.
Mấy ngày nay, cảm thấy nàng được người yêu thích như vậy nhất định là mắt họ bị mù.
Đào Kính Hàn oán hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vừa định ngồi xuống, Đào Kính Hàn đã kéo khuỷu tay Hạ Thanh Tây, áp vào tai nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cười cái quái gì vậy.”
Hạ Thanh Tây phì cười một tiếng, sau đó kìm lại, khẽ ho khan, liều mạng đè nén khóe môi, giả bộ như không có chuyện gì: “Không có gì.”
Không có mới lạ.
Trác Tri Vi đã ngồi ở ngoài cùng bên phải, ngửa đầu nghi hoặc nhìn hai người họ.
Hạ Thanh Tây vội vàng cười với cô.
Uy hiếp không được, thay đổi dụ dỗ, Đào Kính Hàn ghé vào tai nàng, cười nhẹ rồi chậm rãi nói: "Nói cho