Màn đêm nặng nề, vì sao thưa thớt, bầu trời đêm bao la có chút lờ mờ, đã quen với nhịp sống hối hả thường ngày ở thành phố nhộn nhịp, bỗng thấy trống trải lạ thường, tâm tình cũng dần ôn hòa hạ xuống.
Tổ chương trình đã chuẩn bị tổng cộng ba phòng ngủ cho sáu người, tất cả đều có giường đơn.
Trác Tri Vi và Lâm đ*o cùng đến đây, cho nên sắp xếp ở cùng nhau.
Hạ Thanh Tây kéo vali, nhìn bạn cùng phòng mới có chút sững sờ.
“Khương lão sư, này này này, cô với Tề lão sư ngủ riêng a.” Hạ Thanh Tây lắp bắp.
Đôi mắt đào hoa khẽ mở to, giống như không thể tin được.
Khương San buồn cười nhìn nàng, giọng nói ấm áp: “Đúng vậy."
"Em xem có sáu người chúng ta, ngoại trừ Tề Nhiên thì chỉ có Sài Húc là nam nhân, cho nên hai người đó liền cùng một phòng.”
Dừng một chút, con ngươi Khương San lưu chuyển ý cười: "Làm sao vậy? Em không muốn ở cùng phòng với tôi sao?"
"Không có không có không có." Hạ Thanh Tây cấp tốc phất tay, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Vinh hạnh của em."
Gật gật đầu, nụ cười dần biến mất, lại khẽ lẩm bẩmhẽ nhắc lại.
“Vinh hạnh của em.”
Sau đó cúi đầu sắp xếp hành lý, khóe mắt hơi rũ xuống, lông mày khẽ cau lại, tiểu nhân trong lòng điên cùng hét lên, tràn đầy khiếp sợ, chấn động đến đầu nàng ong ong.
Vậy Lâm đ*o và Trác Tri Vi ngủ chung? !
Hạ Thanh Tây có chút hoài nghi nhân sinh, nàng mới là CP chính thức của Trác Tri Vi a, sau đó quay đầu nhìn Khương San, mạc danh sợ hãi.
Chương trình này không sợ phá hủy cp đi!
Hạ Thanh Tây khẽ nhíu mày, áp chế nội tâm xao động, đầu lưỡi không tự nhiên làm nhuận ướt môi, lấy điện thoại từ trong túi quần jean ra, bấm mấy lần vào màn hình sáng để quan sát thanh thông báo.
Đang làm gì?
Hạ Thanh Tây cau mày suy nghĩ, tăng tốc độ động tác trên tay.
Nàng nhớ tới Trác Tri Vi đã từng nói với nàng rằng cô chưa từng ngủ với bạn tốt, nhưng lần này Lâm đ*o thật sự chiếm chỗ của nàng, trong lòng không khỏi bốc lên giấm chua.
Đời trước quan hệ của nàng và Trác Tri Vi không tốt, vậy có phải người đầu tiên ngủ với cô lại biến thành Lâm đ*o không?
Sau đó Lâm đ*o trở thành bạn thân nhất của cô...
Hạ Thanh Tây có tính chiếm hữu cao, cũng không thể nhịn được nữa mà cấp tốc thu thập.
Lúc này Khương San đang tắm trong phòng vệ sinh, Hạ Thanh Tây lịch sự gõ cửa hai lần:
"Khương lão sư, trước tiên em ra ngoài một chút."
"A?" Có thanh âm từ phòng tắm truyền đến: "Em đi đi.”
Hạ Thanh Tây chạy tới cửa phòng Trác Tri Vi, nhẹ nhàng gõ cửa, có chút gấp gáp sửa sang lại nái tóc rối bời vì chạy quá nhanh, cầm điện thoại soi lại.
Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, tràn đầy ý cười.
Đợi một lúc, Lâm đ*o là người mở cửa, đôi mắt sáng chói của Hạ Thanh Tây lập tức trở nên lạnh lùng, quản lý biểu hiện của nàng không thành công.
Lâm đ*o có chút sững sờ khi nhìn thấy kỹ năng thay đổi sắc mặt của người kia, có phải mình đã đắc tội với đối phương không?
Nhớ lại một hồi, câu trả lời tất nhiên là không.
Rõ ràng là lần trước nói chuyện phiếm rất vui vẻ, Lâm đ*o có chút bối rối, nhưng vẫn là gợi lên một nụ cười thân thiết: “Đến tìm Tri Vi a.”
Cô nghiêng người qua một chút: “Chị ấy đang tắm, chụ có muốn vào trong đợi một lát không?”
Ngữ khí thăm dò thương lượng đầy thân tình ấm áp với nàng.
Phổi của Hạ Thanh Tây như muốn nổ tung, ngữ khí của Lâm đ*o luôn cho nàng cảm giác đây là nhà của hai người họ, hai người họ rất quen thuộc thân thiết, mà nàng giống như người ngoài cửa sổ, chỉ cách hai người họ một khoảng cách, giống như tới làm khách.
Rõ ràng hiện tại quan hệ của nàng với Trác Tri Vi tốt hơn.
Hạ Thanh Tây không khỏi chua xót trong lòng, khẽ nhíu mày, nhìn đối phương, lửa giận trong mắt hiện lên, cũng dần nhàn nhạt.
Nàng biết hiện tại phẫn uất của mình rất không hợp lý.
Thứ nhất, đời trước nàng đã kết hôn, Trác Tri Vi không có liên quan gì đến nàng, tối đa chỉ là bạn.
Thứ hai, cho dù hiện tại, nàng cũng chỉ là một lòng thầm thương trộm nhớ, trong lòng buồn vui dâng trào cảm xúc, nhưng người kia không có trách nhiệm phải đền đáp tình cảm của nàng
Là nàng không đúng.
Cắn cắn môi, Hạ Thanh Tây áp chế tia cáu kỉnh, vừa vặn cong lên khóe môi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Khi nhìn Lâm đ*o, đáy mắt mang theo mấy phần áy náy.
Hà tất gì phải giận chó đánh mèo? Đối phương không thích mình cũng không phải là lỗi của người trước mặt.
Sự thất vọng lại có chút thấp.
Lâm đ*o chớp chớp mắt, nhìn thấy ánh mắt của nàng mạc danh dấy lên tia lửa hừng hực, sau đó lại mạc danh biến mất, trở nên trầm mặc, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn luôn dễ nói chuyện, sau đó liền quăng ra sau đầu.
Cô cười nói: “Đừng khách khí.”
Hai mắt mở to, cô lặp lại: “Có muốn vào phòng ngồi một lát không?”
Hạ Thanh Tây suy nghĩ một chút, nghi hoặc lắc đầu: “Không cần, tôi xuống lầu đi dạo một vòng, cảm thấy phong cảnh ở đây khá tốt...!một chút phiền phức em nói với Tri Vi chuyện tôi đã từng tới đây."
Lâm đ*o gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi chỉ tay vào cửa thăm dò hỏi: “Vậy… em đi cùng chị được không?”
Hạ Thanh Tây vội vàng lắc đầu, làm trò cười quốc tế gì, để nàng đi dạo với tình địch đáng ngờ của mình, nàng còn lo lắng có thể nhất thời muốn cùng đối phương battle.
“Không cần không cần, tôi gọi Sài Húc xuống, vừa vặn hắn cũng muốn đi dạo.”
“Thật sự không cần?”
“Không cần.” Vẻ mặt Hạ Thanh Tây nghiêm túc, nhanh chóng quay đầu.
Lâm đ*o có chút hối hận, cô có hảo cảm với Hạ Thanh Tây, muốn kết bạn, nhưng cô không biết mình đắc tội nàng ở chỗ nào.
Quay đầu lại suy nghĩ một chút.
Cô kỳ quái liếc nhìn Hạ Thanh Tây, nhìn đối phương đang đi lên lầu như bay nhanh chạy trốn.
Thất lạc lắc đầu.
Trác Tri Vi rất nhanh tắm rửa xong, trong phòng tắm truyền ra tiếng thổi tóc.
Một lúc sau, cô thay quần áo rồi bước ra.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, cổ tay áo kéo dài đến cẳng tay, vạt áo hơi dài, vừa vặn che đi chiếc quần đùi của phần thân dưới.
Cho dù đã quen nhìn nữ nhân xinh đẹp, tring mắt Lâm đ*o vẫn không khỏi lóe lên tia sáng, nhất là bắt gặp đôi mắt đẹp kia, có chút thất thần.
Người này tựa hồ luôn luôn không chút rung động nào, giữa lông mày và ánh mắt lãnh đạm tự nhiên, tựa như không gì có thể thay đổi sắc mặt của đối phương, trầm ổn thận trọng, đôi mắt kia như còn nặng hơn cả ánh trăng.
Nha.
Lâm đ*o sửa sang trong lòng, còn có tỷ tỷ thần thú vừa mới rời đi kia.
Mỹ nhân ánh trăng khẽ mở môi: “Vừa rồi có người đến?”
Lâm đ*o không biết vì sao mà rùng mình một cái.
"Có.” Cô nghe thấy chính mình nói: “Thần thú… Phi, Hạ Thanh Tây tới tìm chị.”
Lâm đ*o không cẩn thận nói ra cái tên trong lòng, có chút lúng túng, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi."
Trác Tri Vi chỉ có thể nghe thấy ba chữ "Hạ Thanh Tây", mắt anh sáng lên như có thể phản chiếu những vì sao, mặt mày nhuốm chút nhiệt độ trần gian, môi hơi cong lên: "Vậy cậu ấy đâu?"
Ngữ khí vẫn