Suối trong suốt, núi non xanh tươi là nơi chụp ảnh đẹp, tuy ba người lão nhân còn bị dằn vặt trong bóng tối đọng lại trong lòng, nhưng khi thấy cảnh đẹp, ngược lại vẫn nở một nụ cười nhẹ.
Muốn mở party đồ nướng nên lúc ăn trưa thương lượng với Lưu Tư cùng Lưu Hưng một chút.
Hai người đều đồng ý cùng vô cùng cảm kích, cảm tạ bọn họ đã nguyện ý giúp lão nhân tìm về niên đại của ông.
Buổi tối, bếp lò được đặt bên bể bơi, Tề Nhiên cùng Sài Húc nghiêm túc trang trí, rất chuyên nghiệp...!nướng xiên.
Trong suốt quá trình, nhan trị rất tốt, một trưởng thành một thận trọng, một tuấn tú một tuổi trẻ.
Đó là nếu Sài Húc không đột nhiên cả kinh hét lên.
"Cháy rồi...!" Sài Húc sợ hãi bước chân dài, đôi mắt như sao mở to.
Lùi về sau nửa bước: "Ông nội, cháy rồi!"
Tề Nhiên: "..."
Đột nhiên Hạ Thanh Tây một bên bóp cổ họng: "Ông nội, ông nội, ông nội thả ra!"
Lâm đ*o đúng lúc gào lên: "Ding dong dong dong dang dang, hồ lô oa..."
Tay Trác Tri Vi đang cầm đĩa run lên, vẻ mặt không hiểu liếc nhìn Hạ Thanh Tây.
Lưng vẫn thẳng tắp, áo sơ mi trắng phác họa dáng xương bả vai xinh đẹp, tư thái tao nhã tự phụ, chỉ là khóe miệng lại có chút co giật.
Cô luôn cảm thấy...!tiểu sư tử của cô như là tụ điểm chú ý của trường tiểu học, nơi có nàng luôn có một hoặc hai người không bình thường như vậy.
Ví dụ như Vương Kỳ Vũ và Đào Kính Hàn.
Bây giờ còn thêm Sài Húc và Lâm đ*o.
Sài Húc tạm thời bỏ sang một bên, nhưng Lâm đ*o cô đã sớm gặp, cô ấy là một trong số ít học muội có quan hệ tốt với cô ở trường đại học.
Tuy tính tình vui vẻ, nhiệt tình nhưng tổng thể vẫn trưởng thành thận trọng, sao bây giờ lại...!như cẩu không xích.
Náo loạn vui chơi.
Tâm tư bay toán loạn, có phải vì người đang giữ dây xích không ở đó không?
...!
Trời tối sầm lại, mọi thứ đã sẵn sàng, đèn tắt, chỉ còn ánh lửa nhỏ le lói trong đêm tối.
Thời tiết hôm nay thật tốt, mặt trăng trên bầu trời rất tròn, hình ảnh phản chiếu trong bể bơi lấp lánh trở thành mảnh vỡ, những vì sao sáng lấp lánh, ve sầu không ngừng kêu gào.
Bia cùng rượu vang đỏ ở khắp mọi nơi trên con đường lát đá cuội.
Lưu Tư và Lưu Hưng đỡ lão nhân từ xe lăn ngồi trên mặt đất, nhìn những minh tinh bình thường xa không với tới vì chính mình mà biểu diễn.
Hạ Thanh Tây cầm guitar ngồi trên ghế nở nụ cười, thỉnh thoảng lại cùng Sài Húc bốn mắt nhìn nhau, ngâm nga bài hát.
Thanh mai trúc mã ăn ý mười phần, mỗi hành động, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, mỗi bước đi đều ái muội trong bầu không khí như vậy.
Ánh mắt Trác Tri Vi trở nên lạnh lẽo, mặc dù cô biết đây là công việc, mặc dù cô biết hai người họ không có quan hệ gì ngoài bạn bè, mặc dù có thể nhìn thấy dáng vẻ thân sĩ của Sài Húc nhưng vẫn không thể nhịn được.
Cô đưa mắt nhìn vòng tay đang quấn lấy nhau của họ mà không dời mắt, kìm nén đố kị cùng khát vọng cứ quẩn quanh trong lồng ngực.
Híp híp mắt, lần đầu tiên Trác Tri Vi biết mình có tính chiếm hữu mạnh như vậy.
Cô luôn biết mình không phải là người thanh cao như những gì cô đã thể hiện, trong lòng cô cũng có một mặt tối, ví dụ như khi mẹ cô sinh em trai, cô biết điều đó là không đúng, chỉ là tâm tình vẫn không nhịn được mấy ngày.
Nhưng đó là lần đầu tiên mãnh liệt như vậy.
Mọi ngóc ngách trong đáy lòng cô đều có thể nghe thấy một giọng nói, cô muốn người này triệt để thuộc về mình.
Cô không muốn giống như bây giờ, chỉ có thể trốn trong bóng tối, như một lòng thầm lặng nhìn nàng vì công việc mà thân mật với người khác, nhưng không có lý do hay quan điểm nào để giảm đi tâm tình.
Bài hát kết thúc.
Trác Tri Vi mang theo ánh mặt u oán nặng nề cùng Lâm đ*o lên sân khấu hát một bài hát thuộc về hai người họ.
Thế là Sài Húc liền nhìn thấy Tây tỷ từ nhỏ công khí mười phần, giống như tiểu tức phụ oan ức sắp cắn khăn tay, ánh mắt mơ hồ có ngọn lửa, lóe lên một chút oán hận.
Hạ Thanh Tây nhìn về phía trước, mong đợi người đang tỏa sáng phía trên có thể nhìn vào nàng.
Trác Tri Vi khẽ nghiêng đầu mặt không biến sắc nhìn về phía bên này, mái tóc màu tím bay bay bên tai, nhìn thấy vẻ mặt của nàng như vậy, trong đôi mắt đen có chút ẩn ẩn hiện lên ý cười.
Phản ứng của đối phương khiến cô có chút tin tưởng.
Nàng yêu thích mình sao?
Cô một lần lại một lần lặp lại câu đó trong lòng.
Nhịp tim trong lồng ngực mãnh liệt lại mạnh mẽ, mạc danh khiếp đảm.
Lấy lại bình tĩnh, môi mỏng khẽ câu, sau đó liền dời tầm mắt tập trung ca hát.
Tiếp theo, Hạ Thanh Tây nhảy, sau đó nhảy với Trác Tri Vi.
Ánh mắt chạm nhau, ăn ý mười phần, giơ tay nhấc chân đều là kịch.
Xung quanh có tiếng huyên náo, đặc biệt là tiếng Sài Húc hét to nhất.
Tề Nhiên tò mò liếc nhìn hắn, nhưng sau đó thoáng thấy máy ảnh đang quay về phía mình, muốn nói lại thôi.
Tim Hạ Thanh Tây ngừng đập trong giây lát khi lướt qua vòng eo chưa đầy một vòng tay của người kia, nới lỏng ra thì tốc độ lại tăng gấp hai lần.
Đôi mắt tối sầm lại.
Rất nhanh đã nhảy xong, nàng chỉ cảm thấy cơ thể cực kỳ thoải mái, chỉ là nhiệt độ bây giờ không quá dễ chịu, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hạ Thanh Tây vén góc áo, lộ ra vòng eo thon nhỏ trắng nõn, Trác Tri Vi khẽ cau mày, nắm tay nàng kéo áo xuống.
Hạ Thanh Tấy chớp chớp mắt: "A?"
Trác Tri Vi mím môi, mặt không biến sắc: "Có camera."
Hạ Thanh Tây ngơ ngẩn nhìn xuống quần áo của mình.
Rõ ràng là ở nhảy cái này còn trực tiếp lộ ra, việc mặc trang phục hở rốn là chuyện bình thường, lúc này chỉ mới nhấc lên một góc.
Sẽ không phải...!
Trác Tri Vi thích nàng đó chứ?
Hạ Thanh Tây đột nhiên nhấc mắt.
Trác Tri Vi khẽ ngẩng đầu cùng nàng đối diện, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt trong suốt quen thuộc, hồng, tím, lam, lục...!như pháo hoa nổ tung trời, trong nháy mắt có biết bao nhiêu thần thái.
Tim lỡ nhịp.
Thật đáng yêu.
Cổ họng Trác Tri Vi như cuộn trào, ánh mắt có chút mê ly cùng đơn thuần, phi thường gợi cảm.
Trong đêm đen, tựa như chỉ còn lại hai người bọn họ, bất quá động tác nhỏ giống như bị phóng đại, Hạ Thanh Tây nhìn thoáng qua xương quai xanh kia.
Cảm thấy lòng ngứa ngáy, tay run lên.
Hạ Thanh Tây cũng không nhịn được, quỷ thần xui khiến đi tới vuốt ve.
Trên làn da trắng lạnh của Trác Tri Vi có một ngón tay thon dài trắng nõn.
Ngay cái nhìn đầu tiên.
Trong nháy mắt, nàng vứt bỏ tỉnh táo, cảm giác say mong lung, thanh âm của Hạ Thanh Tây bị hun khói đến trầm thấp mất tiếng, nàng nhìn xuống nơi đó: "Nơi...!nơi này thật đẹp."
Nhẹ nhàng trượt ngón tay, chính là lộ trình đi đến xương quai xanh kia.
Trong miệng giống như có mùi rượu.
Thật kỳ quái, nàng chỉ uống có hai ly rượu đỏ mà thôi...!
Trác Tri Vi run lên, ngón tay của người kia ở trên cổ thật ấm áp, như có như không vuốt ve làm tâm cô run rẩy.
Nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng của Hạ Thanh Tây mở to tròn xoe, tròng mắt kia cũng tròn xoe, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, giống như một chú mèo, ngây thơ đáng yêu.
Cô cắn môi, dời tầm mắt, lập tức đỏ mặt, giống như con cua bị hấp, cả người đều bốc hơi nước.
"Tớ tớ tớ tớ đói." Mạc danh khẩn trương.
Quay đầu lại, chân mềm nhũn, chạy trối chết.
Tâm Hạ Thanh Tây gợn sóng nhìn đôi tai nhỏ nhắn kiều diễm ướt át của cô.
Có phải thực sự thích mình không?
Vậy thì...!nàng có thể thử thú nhận không? Nếu đây là điều cô muốn liền không cần lo lắng.
Sau đó...!sở hữu người này.
Cũng giống như đêm đó.
Hạ Thanh Tây không hiểu sao nàng nhớ lại mảnh vỡ bị tro bụi vùi trong góc ký ức, đêm đó cũng là ánh trăng dịu mát như vậy, môi mang mùi rượu, ánh mắt mê ly, ôn nhu quấn lấy cổ nàng.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, thở dài như đau đớn lại sung sướng, còn có một tiếng...!Hạ Thanh Tây.
!!!
Chờ một chú.
Hạ Thanh Tây?
Ánh mắt đảo qua, lập tức cười cười lắc đầu.
Cũng quá tự luyến rồi, nhất định là nhớ nhầm.
Nếu như Trác Tri Vi ở đời này thích nàng, vậy nàng tin đời trước...một tiếng Hạ Thanh Tây lãnh đạm lại làm sao giống như thâm tình như thế.
Nếu đời này cô thích chính mình...!vậy thì nàng liền cảm ơn trời, nên thắp hương.
Trong nháy mắt, lông mày Hạ Thanh Tây tràn ngập vui vẻ, đi theo phía sau Trác Tri Vi.
Tiếp nhận đồ hiếu kính trong tay Sài Húc.
Chân chó đưa cho Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi đỏ mặt tiếp nhận, nhưng không nhìn nàng.
Mọi thứ đều bị Sài Húc thu vào đáy mắt.
Baba, ba xong rồi, hắn tự nghĩ trong lòng.
Bầu không khí dần dần nâng lên, ngay cả Tề Nhiên và Khương San không giỏi ca hát cũng nhảy múa, bước lên phía trước để tham gia cuộc vui.
Mọi người ngồi quây quần bên nhau, ăn thịt nướng, uống rượu, vỗ tay cổ vũ, thậm chí không đếm xỉa đến máy quay bên cạnh vì nghĩ đó chỉ là một bữa tiệc đơn giản.
Đây là cảnh tượng náo nhiệt yêu thích của giới trẻ, Lưu Tư không lớn lắm, chỉ hơn Hạ Thanh Tây hai tuổi, sau lưng cũng có kỹ năng, giải tỏa tuổi trẻ đã kiềm nén nhiều ngày trong lòng.
Trác Tri Vi đích thân đệm đàn cho cô gái, lắng nghe nàng ấy