Nghe vậy, Trác Tri Vi chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, sững sờ nhìn Hạ Thanh Tây.
Bạn gái?
Trái tim kích động không ngừng, đôi mắt không chút dao động giờ giống như có viên đá rơi xuống hồ nước trong đêm tĩnh mịch, từng đợt từng đợt xuất hiện gợn sóng.
“Tây Tây ”
Thanh âm của cô trầm lắng, có chút khắc chế, ngón tay nắm chặt, khống chế không nói nên lời căng thẳng, kích động mơ mơ hồ hồ.
Cậu là bạn gái của tớ.
Trác Tri Vi khẽ cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu.
Người kia không nói, nhưng Hạ Thanh Tây chỉ quan sát mắt cô, ngay lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, bạn gái.
Nàng cong mày trầm thấp cười một tiếng.
Tầm mắt dời đến đến cổ tay cô đang nắm chặt, nhỏ gầy mà trắng nõn, xương cổ tay rõ ràng.
Từ đáy lòng mạc danh nổi lên cơn bùng nổ dữ dội, chiếm trọn tâm trí nàng.
Nàng thực sự muốn...!bóp chặt.
Nếu một ngày nào đó, hai người có thể cùng nhau nằm trên giường, nàng siết chặt cổ tay đối phương, rồi hôn lên xương nhỏ nơi cổ họng.
Liệu có giống như ngày đó, đôi môi xinh đẹp của cô tuôn trào một tiếng rên khe khẽ?
Khẽ nhíu mày, ngẩng cái cổ như thiên nga lên, lộ ra vẻ mặt thống khổ cùng vui sướng.
Rõ ràng ký ức đêm hôm đó đã vỡ nát, giờ lại nhìn người này được nàng thành công đan dệt thành một bức tranh khác.
Rất mê người.
Mắt Hạ Thanh Tây tối sầm, dùng sức bóp.
Trác Tri Vi không khỏi nhíu mày, có chút đau.
Hạ Thanh Tây phản ứng lại, vội vàng buông ra, chỉ cảm thấy tâm nóng rực, trong nháy mắt biến sắc.
“A, xin lỗi.” Nàng ngượng ngùng nói.
Có chút xấu hổ không dám nhìn Trác Tri Vi.
Mới ngày đầu tiên xác đinh quan hệ, nàng đã...!háo sắc như vậy.
Hạ Thanh Tây không dám tưởng tượng cuộc sống về sau nàng sẽ trở nên háo sắc như thế nào.
Trong đầu chợt hiện ra mấy bộ phim nửa đêm nàng lén xem, phiên bản hoạt hình có cả đời thực, yết hầu hơi run, trong lòng có chút chờ mong.
Mặt nàng đỏ bừng, tim đập thình thịch.
“Không sao.” Trác Tri Vi nhẹ nhàng nói.
Cô hơi lo lắng chớp mắt, ánh mắt tìm đến ngón tay đang nhẹ nhàng giơ lên của Hạ Thanh Tây.
Vừa dài vừa thon, thật xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên cô yêu đương, vừa mới rời giường liền nhớ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Cô lo lắng mình sẽ làm không tốt, lo lắng mình sẽ thua kém người mà nàng thích trước đây, lo lắng sau khi hòa hợp, nàng sẽ đột nhiên phát hiện ra, ồ, hóa ra Trác Tri Vi cũng chỉ đến thế thôi.
Cô không biết mình nên làm gì để cho người này có trải nghiệm tình yêu tốt nhất, cô hoảng hốt không biết phải làm sao.
Nhưng khi nhìn thấy người này, một cô gái xán lán sạch sẽ đến không nhiễm bụi trần dưới ánh mặt trời, đứng ở đầu cầu thang mang đôi giày thể thao màu trắng, những cảm xúc khó giải thích đó tựa như chưa từng tồn tại, biến mất không còn tăm tích, cũng không còn dấu vết.
Ý thích của nàng rõ ràng như vậy, giống như ánh mặt trời ấm áp len vào cửa sổ mùa đông, rắc lên người cô, trái tim cô tan chảy.
Trác Tri Vi nhắm mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên, mạc danh thoải mái, đột nhiên cảm thấy thực ra cô không cần làm gì, chỉ cần là chính mình thôi.
Cô nắm lấy những ngón tay thon dài kia, giả vờ như không có chuyện gì, nắm tay nàng đi về phía trước.
Nhịp tim của Hạ Thanh Tây lỡ một nhịp, nhưng nàng không muốn lộ ra vẻ rụt rè, cho nên cũng nghiêm túc đi theo.
Nhưng sự nghiêm túc kia vừa vặn bộc lộ sự bất ổn sâu trong nội tâm nàng.
Sài Húc bật cười thành tiếng.
Hạ Thanh Tây tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Cười cái gì!”
Nàng một chút cũng không dám cử động ngón tay, sững sờ ở đó, để cho Trác Tri Vi kéo.
Sài Húc chớp chớp mắt, ho khan xua tay, cười đến đỏ cả mặt.
“Không có, không có gì.”
Hắn còn tưởng Hạ Thanh Tây lợi hại thế nào? Kết quả là Trác Tri Vi chỉ câu ngón tay liền bày ra cái dạng này.
Tầm mắt bất giác liếc nhìn đôi tay tương giao kia, thực sự là câu ngón tay.
“Điện thoại quá buồn cười.”
Hắn lại cười.
Hạ Thanh Tây mếu máo, nghiêng đầu nhìn về phía Trác Tri Vi, giống như bị khi dễ, ánh mắt đáng thương lên án.
Trác Tri Vi bất ngờ lại nhớ tới đánh giá của Đào Kính Hàn về nàng, thần...! sao? Khóe môi cô đột nhiên cong lên, băng tuyết trong lúc đó tan ra, làm lu mờ cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Hạ Thanh Tây sửng sốt, con ngươi màu nâu nhạt không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Hạ Thanh Tây khẽ cắn môi, vẫn không kìm được, ghé vào tai Trác Tri Vi nói nhỏ:
“Cho nên, vừa rồi cậu không phủ nhận… cậu là bạn gái của tớ.”
Ngữ khí thoải mái, nhưng mang theo vài phần căng thẳng.
Mặc dù biết tâm ý của đối phương, nhưng từ tối hôm qua đến giờ, dù là biểu lộ hay là hai chữ "bạn gái", đều là từ chính miệng nàng thốt ra.
Người kia từ đầu đến cuối chưa từng đưa ra đáp án xác thực, trong lòng cảm thấy không tự tin.
Trác Tri Vi lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, thẹn thùng mím môi, cụp mắt xuống, lông mi như lông vũ che đi đôi mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, khó nhận ra gật đầu.
Tựa hồ có chút xấu hổ, nhưng khi nhìn ánh mắt đầy mong đợi của nàng, vẫn là nói, "Đúng vậy."
“Bạn gái.” Nơi camera không nhìn thấy, cô bày ra khẩu hình.
Hạ Thanh Tây cảm thấy tim mình như đột ngột ngừng đập, hoảng sợ dời tầm mắt, nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Ngón tay bất giác siết chặt, nắm chặt lấy bàn tay nhu nhược như không xương kia.
Lòng bàn tay có chút ẩm ướt, nhưng lại có sức nóng, theo lòng bàn tay đến tứ chi, cuối cùng, trái tim của Trác Tri Vi như bị thiêu đốt.
Hai người xem như không có chuyện gì xảy ra ngồi ở trên sô pha, im lặng hồi lâu, cái này chỉ bề ngoài, vành tai âm thầm đỏ lên.
Sài Húc ngồi bên cạnh nhìn hai người, đột nhiên hắn cảm thấy mình có chút dư thừa.
Hắn sờ sờ chóp mũi đứng dậy: "...!Em đi ăn cơm."
Đôi mắt Hạ Thanh Tây đột nhiên sáng lên, hứng thú bừng bừng nói với Trác Tri Vi, "Vi Vi, hôm nay tớ làm điểm tâm, cậu có muốn ăn thử không?”
Trác Tri Vi khẽ gật đầu: “Được.”
Ôn nhu mà khắc chế.
Hạ Thanh Tây vô thức che trái tim, trên mặt là biểu hiện "Ta sắp chết rồi".
Nàng thực sự yêu thích tư thái của Trác Tri Vi như vậy.
Giống như từ đời trước đến nay cô trước sau vẫn như vậy, giống như nữ nhân hào hoa phú quý nâng ly rượu đỏ, tao nhã mà ẩn nhẫn.
Chỉ là đời trước, đôi mắt của cô bị thứ gì đó như sương mù che phủ, chưa từng cười, một mảnh mờ mịt không thể nhìn rõ.
Nhưng bây giờ đối xử với nàng như đối mặt với một người hết lòng tin tưởng, nguyện ý lộ ra bề mặt mềm mại, ánh mắt thường xuyên cong lên, cũng đã trở nên hào phóng hơn.
Hạ Thanh Tây không biết được trong lòng nàng là cái tư vị gì, không phải là đau lòng, cũng không phải là vui sướng, loại vui sướng và đau lòng đan xen nhau, khiến nàng dần dần đưa bàn tay che trái tim.
Nàng cụp mắt, nhìn không rõ cảm xúc.
“Làm sao vậy?” Trác Tri Vi có chút lo lắng, khẽ nhíu mày.
Hạ Thanh Tây nhìn cô do dự không nói, dừng lại một chút, khi rũ mắt xuống, khóe môi hiện lên một tia tự giễu, cuối cùng khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
Thật ra nàng muốn hỏi Trác Tri Vi tại sao đời trước cô lại biến thành bộ dạng như vậy.
Rõ ràng cô là...!một cô gái mềm mại lại thuần khiết như vậy.
Nhưng chính mình không biết thì