Trác Tri Vi ngồi trên giường nàng, sắc mặt tối sầm lại, vừa rồi cô không biết mình đã dùng bao nhiêu sức lực để khắc chế ý muốn đá bay người kia.
Nhưng cô vừa tha thứ cho người kia, để cho nàng chủ động hôn cô, cô không thể tự mất mặt, hơn nữa...!như là không thể chờ đợi được.
Trác Tri Vi hơi mím môi, có chút thở dốc.
May mà người kia phục vụ khá chu đáo.
Hạ Thanh Tây quỳ ở sau lưng cô, bước lau tóc đã trôi qua, nàng cầm máy sấy tóc, nhẹ nhàng di chuyển ngón tay qua mái tóc của Trác Tri Vi.
Đôi mắt mềm mại, như suối trong vắt trên núi.
Một lúc sau, tóc đã khô, Hạ Thanh Tây rút phích cắm điện, cầm chiếc lược lên, chải từng chút một cho người kia.
Tóc màu tím vẫn còn nóng sau khi được sấy tóc, chảy qua đầu ngón tay có chút nóng.
Tim Hạ Thanh Tây cũng nóng lên, khóe môi khẽ giương, hít sâu một hơi, cảm thụ mùi hương quen thuộc.
Hai người không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi trong màn đêm yên tĩnh, trong lòng chợt lan tỏa một cảm giác ấm áp vô tận.
"Vi Vi..."
Hạ Thanh Tây đột nhiên ôm lấy Trác Tri Vi từ phía sau, tựa trán lên vai cô, nhắm mắt cọ cọ, lưu luyến không muốn rời xa.
Trác Tri Vi có chút khẩn trương, hô hấp dần dần chậm lại, hô hấp bị đè nén mang theo tiếng tim đập đặc biệt mạnh mẽ.
Khẽ cúi đầu, cắn chặt môi, ánh trăng mát lạnh chiếu vào thân hình cô, khiến khuôn mặt vốn đã trầm tĩnh của cô càng thêm xuất trần.
“Sao vậy?”
Cô chậm rãi nói.
Hạ Thanh Tây không trả lời, chỉ ôm cô, Trác Tri Vi trước nay luôn dung túng nàng, ý cười lóe lên rồi biến mất, giữ nguyên tư thế này cho đến khi lưng đau nhức.
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Thanh Tây đột nhiên thở dài:
"Tớ thực sự rất thích cậu."
Câu đầu tiên vẫn còn nhẹ nhàng, câu thứ hai đột nhiên kiên định: “Làm sao cậu có thể tốt như vậy?”
Hạ Thanh Tây ngẩng đầu, chuyển hướng hai chân, di chuyển trên giường tìm góc độ thích hợp, hai chân câu vào eo Trác Tri Vi, lúc này như đại cẩu treo trên người cô.
Hai người dính chặt nhau, Hạ Thanh Tây vòng qua vai cô, thì thầm vào tai cô, ngữ khí có chút ái muội: “Eo cậu thật nhỏ.”
Hô hấp của nàng không ngừng đánh vào tai, Trác Tri Vi không tránh khỏi một trận run rẩy, nai vàng ngơ ngác.
Ngón tay đột nhiên siết chặt, tầm mắt lướt qua, vô tình đáp xuống hai chân thon dài câu lấy eo cô, đôi chân xinh đẹp, ngón tay thon dài càng toát lên vẻ thanh xuân...
Trác Tri Vi chớp mắt dữ dội, yết hầu thắt chặt, nhịp tim như sấm vang lên không ngừng.
Người kia tiếp tục nói: “Rõ ràng là gầy như vậy, sao ôm lại mềm a?”
Nhịp tim càng ngày càng hỗn loạn, vành tai Trác Tri Vi đỏ bừng, thân thể mềm nhũn hơn phân nửa.
Sợ người kia phát hiện ra mình động tình, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu thả tớ ra.”
Thanh âm ngoan ngoãn mềm mại, còn giãy dụa hai lần.
“Nóng quá.”
Quả thực Hạ Thanh Tây bị đáng yêu của cô làm cho sắp chết rồi, đôi mắt tỏa sáng ngôi sao nhỏ, hung hăng hôn tai cô một cái: “Vi Vi, làm sao cậu có thể đáng yêu như vậy?”
Thanh âm như sấm dọa Trác Tri Vi nhảy một cái, cả người run lên, mở to mắt, bịt tai rồi mới nhận ra mình đã bị hôn, còn bị nói là...!đáng yêu.
Cô có chút ngượng ngùng mím môi, trong lòng dâng lên một tia kích động, nhưng càng ngày càng kịch liệt giãy dụa.
Hạ Thanh Tây ngoan ngoãn buông cô ra, chiếm tiện nghi thành công, không khỏi thỏa mãn liếm liếm môi.
Ngay cả tai cũng ngọt, chớp mắt hai lần.
Trác Tri Vi khẽ mím môi, quay đầu trừng mắt nhìn nàng, chui vào chăn, quay lưng về phía nàng không nói gì.
Hạ Thanh Tây cũng không nói gì, tắt đèn cũng không tắm, da mặt dày chui vào trong chăn, ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Trác Tri Vi khẽ cong khóe môi, cầm bàn tay đang đặt trên eo cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Màn đêm tĩnh lặng tựa như đặc biệt thích hợp để thổ lộ tiếng lòng.
Hạ Thanh Tây gọi cô: “Vi Vi.”
“Cậu không trách tớ thật không?”
Mặc dù lúc này có vẻ cô làm điều thừa, nhưng nàng vẫn có ý định nói ra, vấn đề là nàng muốn nghe Trác Tri Vi nghĩ thế nào.
Nàng cảm giác được Trác Tri Vi đột nhiên run lên, hồi lâu không lên tiếng, trong lòng không khỏi có chút bất an, tim đập loạn nhịp.
Trác Tri Vi trong bóng tối mở mắt, lâu như vậy đã thích ứng với màu đen, có thể nhìn rõ xung quanh.
Ánh mắt cô rơi vào máy uống nước nơi cô và Hạ Thanh Tây hôn nhau mấy ngày trước, cô nói mình khát lừa Hạ Thanh Tây đến đó, muốn đưa nàng đến đó để biểu lộ tâm tình như lúc đó.
Còn có bên gối...!chiếc đồng hồ này tượng trưng cho tâm ý của cô gái.
Có phải là...!đời trước chiếc đồng hồ này cũng ở trên người Phương Huyên Dao sao? Có phải là...!Tất cả sự ấm áp mà Hạ Thanh Tây đã dành cho cô đều đã trao cho Phương Huyên Dao không?
Còn có câu thích kia, nàng đã nói với Phương Huyên Dao bao nhiêu lần?
Quá khứ vụt qua trước mặt như một chiếc đèn lồng xoay tròn, khi nghĩ đến liền không khỏi cảm thấy ngọt ngào nhưng hiện tại lại đầy chua xót.
Cô đố kị muốn phát điên.
Cho dù hiện tại người này đã thuộc về cô.
Ánh mắt Trác Tri Vi lạnh lùng, vươn tay khỏi chăn bông, xoa nhẹ mặt số.
Cô cong môi như tự giễu, không định nói gì nên im lặng để sự việc qua đi.
Cô có quyền không biết, có quyền không tin câu chuyện khó tin đó, cũng có quyền yêu cô gái mười chín tuổi kia.
Nhưng câu hỏi của người này khiến lòng đố kị bỗng nhiên giống như dây leo, bám chặt lấy cả trái tim cô, cô không khỏi thốt lên: “Trách thì sao?”
“Trách vì gặp cậu năm mười chín… không, hai mươi sao?"
"Trách vì cậu có thể quên hết mọi chuyện về Phương Huyên Dao, chỉ yêu mình tớ sao?"
Thanh âm Trác Tri Vi nhẹ nhàng, như đang nói chuyện gì rất đơn giản.
Hạ Thanh Tây nghe thấy tia cay đắng cùng đố kị trong đó.
Trác Tri Vi khẽ thở dài, ánh mắt dừng trên đồng hồ đeo tay.
Trong mắt cô là một mảnh mơ hồ, thanh âm mờ mịt:
"Tớ biết như vậy không đúng, dù sao...!dù sao cũng là tớ đến muộn, cậu cũng là người bị hại.
Cậu bị...!người cậu yêu lừa dối, tim tớ rất đau, nhưng vẫn không nhịn được mà trách cậu.”
Trác Tri Vi quay người lại đối mặt với Hạ Thanh Tây, hai người rất gần, nhưng bầu không