Nghe vậy, tim Hạ Thanh Tây đột nhiên nhảy lên, sau đó trong mắt hiện lên một tia dị dạng, đứng dậy nhìn Trác Tri Vi, sau đó cũng không quay đầu lại, giống như một vị tướng quân sắp chinh chiến tứ phương, dẫn theo đồng đội của nàng: “Đi thôi!”
Hảo hữu quen biết một tuần đã thắng rồi, nàng tự nhiên không thể tụt lại được.
Kiếp này, Hạ Thanh Tây không muốn sống trong tranh giành quyền lực của Hạ gia hay trả thù của Phương Giao Huyên, mà chỉ muốn toàn tâm toàn ý sống cuộc đời của chính mình.
Trái tim nàng mách bảo rằng ngay thời khắc này, nàng muốn thể hiện thật tốt ca khúc này, nàng muốn các thành viên trong đội tin rằng họ sẽ không bị loại, nàng muốn thu hoạch những tràng pháo tay cùng tiếng hò hét của hàng nghìn khán giả...!Nỗ lực một tuần, chỉ cần xem hôm nay.
Đào Kính Hàn trên đường trở về phòng nghỉ thì đụng mặt Hạ Thanh Tây, hai người đụng nắm đấm, không nói gì rồi cả hai đi về hai hướng.
Đi được mấy bước, Đào Kính Hàn không khỏi quay đầu lại, một trận sững sờ.
"Cái người này..."
Sáu cô gái mặc áo khoác đen đi theo Hạ Thanh Tây.
Có một cảnh tượng giống như Hạ Thanh Tây vẫn còn ở thời sơ trung, làm đại tỷ cầm đầu dẫn theo đàn em đi đánh nhau.
Nói tóm lại, chính là soái khí cùng nhiệt huyết.
Đào Kính Hàn đột nhiên cảm thấy bài hát này hoàn toàn phù hợp với Hạ Thanh Tây.
Nàng không khỏi lắc đầu cười: "Trạng thái thật tốt."
...!
Đạo sư trong phòng chờ.
Trần Tương Vân: "Bài này có chút khó."
"Đúng vậy, chủ yếu là phần vũ đạo.
Phần vũ đạo thực sự rất khó."
"Nhưng nếu nhảy tốt, sẽ đốt cháy khán phòng."
"Lúc diễn tập cảm thấy không tệ, xem tình trạng một lúc...không ngờ Hạ Thanh Tây làm đội trưởng khá thích hợp."
.....!
Hôm nay Hạ Thanh Tây nhuộm tóc màu đỏ tím, uốn thành sóng lớn, một lọn tóc dài buông xõa trước mặt, mang vẻ đẹp phóng đãng cùng bốc lửa, nhìn qua không còn dịu dàng như trước, lại có một chút thành thục.
Nàng mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, áo phong đen bên trong gắn đầy đầu lâu, trên quần đeo dây chuyền bạc, lúc mặt không cảm xúc thực sự có thể dọa nhiều người.
Khi Hạ Thanh Tây lên đài, nàng không hổ là thí sinh nổi tiếng, khán giả của nàng không thua kém gì Đào Kính Hàn, còn có tiếng thét chói tai như long trời lở đất ập vào màng nhĩ.
"Hạ Thanh Tây! Hạ Thanh Tây!"
"Ah ah ah ah ah tôi chết mất!"
"Tây Tây nhìn Ma Ma!"
Tim Hạ Thanh Tây đập loạn xạ, gần như nhảy ra ngoài cổ họng nàng, không phải vì căng thẳng, mà là phấn khích.
Nàng thực sự yêu thích cảm giác nhìn thấy người khác điên cuồng la hét vì nàng.
Trương Tiểu Ngữ cười khẽ, thấp giọng nói: “Thế nào, Công Chúa Điện Hạ, ngài có cảm nhận được thần dân của ngài đang hô hoán không.”
Hạ Thanh Tây liếc nàng một cái, ngẩng đầu như chuyện đương nhiên nói: “Cảm nhận được...”
Trương Tiểu Ngữ cười "xì" một tiếng: “Cậu đừng có đắc ý.”
“Đắc ý cái gì? Cậu dám nói, tại sao tớ không dám nhận.”
Sau khi cười xong, Nghiêm Hoán cũng tuyên bố bắt đầu trình diễn.
Sau vài giây đệm, đèn sân khấu mờ đi, bảy cô gái giống như biến mất khỏi sân khấu, người hâm mộ không còn la hét nữa mà im lặng, sợ mình làm phiền màn trình diễn của thần tượng.
"Thịch thịch..."
Ngay lúc khúc dạo đầu vang lên, một luồng sáng vàng từ trên trời chiếu xuống đầu cô gái tóc tím ở trung tâm, cô gái ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên chuyển động theo tiếng nhạc.
Lúc này, tiếng la hét vọt tới, hết cách rồi, cách Hạ Thanh Tây ra trận thực sự quá mức kinh diễm.
Người hâm mộ dưới khán đài gần như phát cuồng, nháy mắt phá vỡ yên tĩnh trước đó.
Rất may đây không phải là một ca khúc trữ tình.
Ngược lại có chút kịch liệt có thể kích thích người hâm mộ.
Bảy cô gái lần đầu tiên được biểu diễn, khi nghe thấy tiếng hò hét nhiệt tình như vậy, họ rất phấn khích cùng vui mừng đến mức hy vọng sẽ được ra mắt.
Kỹ sư chiếu sáng giống như nghe thấy yêu cầu của họ, sáu ngọn đèn vàng ngay lập tức chiếu vào sáu người còn lại.
"Ah..."
"Chúng ta đến từ xứ sở của băng và tuyết..."
Thanh âm của Hạ Thanh Tây rất nhanh, nàng kiểm soát cơ thể của mình một cách hoàn hảo.
Nàng đã luyện tập điệu nhảy này vô số lần, đã ăn sâu vào trong trí nhớ, thậm chí kiểm soát tinh thần đến kiểu tóc.
Kiêu ngạo toát ra vẻ mị lực chỉ thuộc về riêng nàng, toàn thân tràn đầy một loại vẻ đẹp hoa mỹ.
Ngay cả khi ai đó không thích nàng cũng không thể soi mói.
Trên sân khấu, nàng giống như một vị vua cao ngạo, tính cách của nàng vốn là như vậy, ngang ngược bá đạo, giống như một cơn lốc xoáy vô tình cuốn hút tất cả sự chú ý của khán giả về phía nàng và đồng đội nàng.
Tiếng nhạc dừng lại một lúc, bảy cô gái bất ngờ chuyển động cơ thể, động tác cùng thần thái của ai cũng vừa vặn đến mức cực độ.
Việc chọn vị trí chính xác, động tác nhanh nhẹn đi kèm nhịp điệu mạnh mẽ khiến khán giả chấn động.
Các thí sinh trong phòng chờ không khỏi cảm khán: "Oa, rất đều a, thực sự rất đều, không thua kém đội của Kính Hàn."
"Khả năng dẫn dắt đội của Thanh Tây thực sự không tầm thường, Lương Sâm, Lưu Ninh Chiêu cùng những người khác đều nhảy rất tốt..."
Đào Kính Hàn vừa kết thúc màn trình diễn, rõ ràng là có tâm trạng rất tốt, nhiệt tình bắt đầu tiếp ứng, hét tên nàng, lại hát theo nàng.
Vương Kỳ Vũ cũng gia nhập cùng.
Phương thức cổ vũ của Trác Tri Vi tương đối đơn giản, ngoại trừ khóe môi hơi cong lên, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn không chớp, khi Hạ Thanh Tây vào sân, cô lẩm bẩm: “Thanh Tây cố lên.” Nhưng nghĩ lại tính cách của cô, thật đúng là có chút xấu hổ.
Trong đoạn cuối bài hát, Hạ Thanh Tây chợt nảy sinh một ý nghĩ, nàng cởi áo khoác ném về phía khán giả, sự nhiệt tình của khán giả lập tức bùng cháy, cố gắng tranh giành chiếc áo khoác, cuối cùng bị cô gái đứng sau Hạ nãi nãi cướp được.
"Aaaa!!!"
"Mama yêu chị!"
......!
Âm nhạc kết thúc, bảy cô gái thở đến lợi hại, thở không ra hơi, đứng thành một hàng.
Hôm nay trạng thái của họ không tệ, đặc biệt là Hạ Thanh Tây, sau một số động tác mạnh, bọn họ vẫn tràn đầy năng lượng, chạy như bay.
“Cảm ơn màn biểu diễn của đội A.” Nghiêm Hoán bước lên sân khấu, bước nhanh đến bên cạnh Hạ Thanh Tậy, mỉm cười nói: “Thanh Tây, tự giới thiệu về bản thân một chút đi.”
Hạ Thanh Tây nhẹ nhàng nở nụ cười, cầm micro lên.
Cánh tay mảnh khảnh nâng lên lộ ra những đường cơ tuyệt mỹ, chiếc áo phông đen buộc gọn gàng dưới thắt lưng