“Có, có chuyện gì sao?”
Hô hấp cùng tiếng tim đập có chút căng thẳng của Biên Tuế Đồng được micro khuếch đại, truyền đến tai nàng, mạc danh có một loại cảm giác tê dại.
Gió khẽ vung tóc Đào Kính Hàn, nàng ngậm điếu thuốc đang cháy đỏ rực, đưa tay vén tóc ra sau tai, đôi mắt nghiêm nghị nhìn bóng đêm phía xa.
Nàng chậm rãi chớp mắt, thanh âm bình tĩnh: “Chị đang ở đâu?”
Không chờ Biên Tuế Đồng trả lời, nàng đã tự báo khách sạn cùng số phòng của mình.
Đào Kính Hàn cụp mắt xuống, gõ nhẹ đầu ngón tay lên lan can: “Nếu… buổi tối là chị thật lòng, em ở đây chờ chị.”
Nàng giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Mười một giờ em đi ngủ, sẽ không chờ chị."
”Không có ai sẽ vẫn chờ ai.” Nàng lẩm bẩm.
Hô hấp Biên Tuế Đồng cứng lại, một loại vui dướng khôn tả ập thẳng vào tâm trí cô, giống như một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống, cô bị rơi trúng ngất ngất ngây ngây, vui mừng có chút nói năng lộn xộn: “Chị, chị biết rồi, em muốn gặp chị, chị, chị...chị đã."
Biên Tuế Đồng gấp gáp thở dốc mấy lần, sợ nàng đổi ý liền vội vàng nói: "Chờ chị, chị đến ngay."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đào Kính Hàn nhìn cuộc gọi bị gián đoạn một lúc, đầu ngón tay không thể cử động nổi, nàng lại...!hối hận rồi.
Nếu là hai người tách biệt trong đám đông, tại sao lại phải ghép hai người lại với nhau? Chẳng lẽ phải chiến đấu đến chết, cuối cùng lại bị thiêu thành tro bụi sao?
Nhưng nếu cảm tình mà nàng từng vun đắp âm thầm bị héo tàn, nàng lại không cam lòng.
Khóe môi Đào Kính Hàn nhẹ câu, cười nhạo một tiếng.
Thật sự là đáng đời.
Có lẽ là hai phút, hoặc là ba phút, tóm lại Biên Tuế Đồng đã sớm đến đây.
Tiếng gõ cửa vang lên, Đào Kính Hàn dập điếu thuốc trong tay, đi dép lê, không nhanh không chậm hô lên: "Đến đây!"
Đứng ở cửa đúng là Biên Tuế Đồng, đang mặc đồ ngủ, trên tay cầm áo khoác, ánh mắt nhìn nàng sáng quắc, mỉm cười yếu ớt.
Đào Kính Hàn nghe thấy tim mình khẽ đập một chút, ánh mắt lóe lên, nhất thời che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt, cười như không cười nói: “Vào đi.”
Biên Tuế Đồng sửng sốt một chút, ánh mắt kinh hỉ chậm rãi ảm đạm đi.
Tại sao Kính Hàn lại phản ứng như vậy?
Cô còn tưởng hai người sẽ ôm nhau, sau đó nói ra tâm ý của mình...!
Cô chợt nhận ra có lẽ không phải là Đào Kính Hàn muốn tha thứ cho cô, hoặc cũng có thể là lần cuối cùng hai người gặp nhau trước khi tách ra.
Cô cắn răng, hai má run lên chua xót, cô bước vào phòng Đào Kính Hàn, móng tay hằn sâu vào da thịt, sau đó cô nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, nhưng tự nhiên kinh hãi run lên.
Rõ ràng trước đây khi còn là thực tập sinh hai người là bạn cùng phòng, rõ ràng đã sớm quen với việc sống chung phòng, nhưng Biên Tuế Đồng chưa bao giờ khẩn trương như lúc này, giống như bị cáo đang chờ xét xử.
Cô cúi đầu, nắm chặt ngón tay, cơ bắp căng cứng, còn đang run rẩy.
Đào Kính Hàn cau mày, ánh mắt rơi vào áo khoác cô đang ôm: “Lạnh sao?”
Thật giống như bị lây bệnh, nàng cũng run cầm cập, vừa chạm vào áo ngủ liền cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.
“Không lạnh.” Biên Tuế Đồng lắc đầu, đưa áo khoác cho Đào Kính Hàn: “Cảm ơn áo khoác của em.”
Đào Kính Hàn sửng sốt một chút, vừa nhìn quả thật buổi tối nàng có mặc cái này, nàng bật cười: “Em còn tưởng..."
Chị không cần.
Cũng giống như khi đó chị không cần em nữa.
Nàng không nói ra.
Có lẽ đêm khuya khiến người ta đặc biệt yếu đuối, Đào Kính Hàn mạc danh sinh lòng bi thương, kỳ thực nàng đã nhiều ngày đêm như vậy rồi, hô hấp đau đớn đã là chuyện bình thường, thậm chí còn không cảm nhận được cơn đau.
Đó chỉ là chuyện tầm thường.
Biên Tuế Đồng cắn cắn môi: “Kỳ thật, câu khốn kiếp của chị không phải là mắng em.”
Đào Kính Hàn trầm mặc, “… em biết.”
Nếu không thì áo khoác sẽ không bị ném trên mặt đất, mà là ở trên người của cô.
“Kính Hàn.” Đột nhiên Biên Tuế Đồng không biết dũng khí đến từ đâu, phút chốc ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn Đào Kính Hàn, nắm lấy cánh tay nàng, thanh âm bi thương: "Chị, chị hối hận rồi."
"Lúc đó chị không nên nói như vậy...!chị thích em, chỉ là chị quá sợ sệt, cho nên mới nói mà không lựa lời."
Đào Kính Hàn gật đầu trầm ngâm, sau đó yên lặng nhìn cô, ánh sáng màu cam làm mờ đi màu da khiến người ta ghen tị, nhưng làm cho thủy quang trong mắt cô càng thêm quyến rũ mê người.
Nàng suy nghĩ một hồi: “Vậy, chị sợ cái gì?”
Nàng hỏi, không khí như đình trệ.
Vẻ mặt của Đào Kính Hàn vẫn không thay đổi, quật cường lóe lên lệ quang nhìn Biên Tuế Đồng.
Cô không nói lời nào.
Đào Kính Hàn khẽ thở dài: "Con gái ở nước chị có phải đều...!hàm súc như vậy không? Sao lúc nào cũng không nói rõ, vẫn luôn do dự như vậy."
"Chị biết không? Lần trước chị hỏi em, em có trách chị không, đó là em nói dối, chị làm tâm em rối tung lên, em cũng cho chị an trụ, nhưng chị lại phủi mông rời đi, lý do từ chối lại là...!chúng ta là hint cp?”
“Đến cùng là chị sợ cái gì? Chị không nói rõ thì làm sao em biết chị có thực sự thích em hay không?" Nàng hít một hơi thật sâu: "Làm sao em biết được mình có phải là dự bị hay không đây?"
Biên Tuế Đồng đột nhiên mở to hai mắt.
"Không phải!"
"Vậy là cái gì?" Đào Kính Hàn từng bước ép sát, nói xong nhận ra mình có chút hung hăng dọa người, nở nụ cười tự giễu.
Cái quái gì đây? Nói như vậy không phải là mình muốn cùng một chỗ với cô sao.
Nàng lắc đầu: "Quên đi, chị không muốn nói liền không nói."
Vừa dứt lời, Biên Tuế Đồng hoảng sợ kéo cánh tay nàng: "Chị muốn nói."
Cô biết nếu lần này cô lùi lại một bước, vậy chuyện giữa hai người sẽ thực sự kết thúc.
Cô chỉ sợ...!Có mấy người vì tình yêu mà chống lại thế tục, Đào Kính Hàn đã bị cô từ chối một lần, cũng không dễ tha thứ cho cô.
Huống chi, nàng có một con đường tắt để đi...!
"Em biết đấy." Biên Tuế Đồng cắn môi: "Ở bên kia là." Cô dừng lại, nuốt khan trong cổ họng, dùng sức nói ra bốn chữ: "Đồng tính luyến ái."
"Vẫn nằm trong trạng thái chống đối, mặc dù mẹ chị là người Trung Quốc, thế nhưng bà ấy đã lớn lên ở bên kia..."
"Chị được giáo dục từ khi còn nhỏ, khi chị lớn lên sẽ kết hôn với một nam nhân tốt, giống như đại đa số người trên thế giới, trải qua một đời bình thường."
"Kỳ thực, trước khi em tỏ tình với chị, chị chưa bao giờ nghĩ tới cảm tình giữa chúng ta lại là tình yêu." Biên Tuế Đồng cười tự giễu: "Có phải chị rất trì độn không..."
"Chị sợ những người xung quanh chỉ trỏ, chị sợ ba mẹ tức giận mắng