Dù quan hệ đã qua minh đường nhưng ai cũng có lịch trình của riêng mình, hai người cũng không thể mỗi ngày cùng một chỗ, so với những cặp tình nhân khác trong vòng tròn thì hạ người đã xem như là may mắn.
Trong vòng hai ngày, Trác Tri Vi liền bị sắp xếp đi bế quan tham gia quay drama, mà trường Hạ Thanh Tây vẫn còn lớp nên chỉ có thể ở lại thành phố B, oan ức ba ba cắn khăn tay nhỏ tiễn Trác Tri Vi đi xa kiếm tiền.
Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu như sắp chết chìm của người kia, trong phút chốc, nàng thật muốn liều mạng đi theo, nhưng rồi lập tức nhận ra thỉnh thoảng tách ra là điều không thể tránh khỏi, dù cho là người yêu cũng không thể mỗi ngày đều cùng một chỗ, kích động dần dần lắng xuống, khe khẽ thở dài.
Đương nhiên, dù nói vậy nhưng nàng vẫn rất nhớ Trác Tri Vi.
Những ngày này, Hạ Thanh Tây cũng rất bận rộn, tiếp mấy cái phỏng vấn, tham gia một vài chương trình tạp kỹ với tư cách khách mời, thỉnh thoảng ở trong phòng phát sóng trực tiếp cùng Đào Kính Hàn.
Kể từ khi Hạ Thanh Tây đội chiếc băng đô "Tiểu sư tử" tại sự kiện ký tặng, mọi người cũng bắt đầu gọi danh hiệu vốn chỉ được lưu truyền trong fan CP.
Fans only tựa hồ cũng cảm thấy danh hiệu này có chút manh, còn có người cố ý tặng một chiếc mũ sư tử cho Hạ Thanh Tây.
Lại là phát sóng trực tiếp khác.
Hạ Thanh Tây đưa ta nửa đoạn đầu lưỡi, ngồi xếp bằng, thích thú nghịch chiếc mũ nhỏ.
Đào Kính Hàn ở phía sau nhìn nàng, trên trán hiện lên mấy đường hắc tuyến.
“… Thanh Tây, bắt đầu live rồi.”
Hạ Thanh Tây ngẩng đầu lên, dừng động tác trên tay, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng.
“Chào mọi người.”
Nãi Tích lập tức bị bắn trúng tim, trên mặt lộ ra cảm xúc chịu không được.
"A a a a, quả thật là tiểu sư tử!"
"Quá manh rồi".
"Nhóc con, mau đưa mũ cho Ma Ma nhìn!"
Đào Kính Hàn: "..."
Này thật bán manh.
Tối hôm đó, nàng nghe được rõ ràng Trác Tri Vi bị khi dễ như thế nào...
Quên đi, khuê phòng lạc thú của người ta.
Đào Kính Hàn thở dài, đột nhiên có chút hâm mộ, bất đắc dĩ quay đầu lại, trong mắt có chút ấm áp, từ bỏ ý nghĩ để hai người là hint cp, xem bình luận trả lời câu hỏi của mọi người.
“Hàn Hàn cũng quá sủng đi.” Hiển nhiên là fan cp của Thanh Hàn, nhưng lại không dám nói ra những lời sau.
“Hàn Hàn với Tây Tây có quan hệ tốt hơn hay là Vi Vi nhỉ?”
Đào Kính Hàn hơi trợn to hai mắt, đưa ngón tay chấm bình luận này, nháy mắt: “A, tiểu fans này… muốn dẫn chiêu sao?”
Vừa dứt lời, liền có fans ngay thẳng nói: "Hàn Hàn, chị nghĩ nhiều rồi.
Đại gia mới không thèm để ý chị với ai có quan hệ tốt hơn, đại gia để ý chính là quan hệ giữa hai người kia tốt đẹp bao nhiêu a!”
Giống như bại lộ cái gì.
Đào Kính Hàn bĩu môi, vừa định nói gì đó liền nghe thấy tay nắm cửa vặn vẹo, kèm theo tiếng mở khóa.
Là ai?
Hạ Thanh Tây chán nản nhìn lên, vẫn đang nghịch chiếc mũ nhỏ trên tay.
Tóm lại không phải là Vi Vi nhà nàng, vừa rồi nàng hỏi Trác Tri Vi, nói tối nay mới bay, sẽ về muộn một chút.
Hạ Thanh Tây nhìn cánh cửa từ từ mở ra.
Ánh đèn mờ ảo của hành lang chiếu xuống cánh cửa đang mở, ánh sáng chói lòa không mạnh nhưng đủ làm phác họa khuôn mặt Hạ Thanh Tây.
Bởi vì người từa ánh sáng đi ra là Trác Tri Vi.
“Vi Vi!” Đôi mắt của Hạ Thanh Tây phút chốc như như pháo nổ trên bầu trời, đỏ tím xanh tranh nhau lóe lên trong mắt.
“Chị về rồi!” Nàng đứng dậy hét lên, chiếc mũ nhỏ vẫn là bị ném xuống đất, ba hai bước chạy đến chỗ Trác Tri Vi, cầm lấy vali từ Lâm Khê phía sau lưng.
“Em rất nhớ chị!” Sau đó có chút bất ngờ nói: “Không phải chị nói tối nay mới bay sao? Làm sao nhanh như vậy?
Mặc dù Trác Tri Vi vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng khóe môi hơi cong, bước chân gấp gáp lộ rõ vẻ vui mừng.
Cô vốn là nữ thần cao cao tại thượng, nhưng khi nhìn thấy Hạ Thanh Tây, cảm giác như rơi vào cõi phàm trần.
Cô cố ý trầm mặc: “Sao, không hoan nghênh sao?”
Lâm Khê ở bên cạnh đem tất cả thu vào đáy mắt, bất lực che mặt.
Thực sự không có tiền đồ.
“Không có” Hạ Thanh Tây vội vàng phản bác: “Em chỉ có chút bất ngờ a.”
Trác Tri Vi giẫm lên giày cao gót, đứng trước mặt Hạ Thanh Tây cao hơn cô một chút, cằm cũng cao hơn bình thường ba phần, như con mèo kiêu ngạo "Hừ" một tiếng.
Nghe có chút thù dai.
Hạ Thanh Tây cười thành tiếng, mắt sáng như sao cười nhìn cô, Vi Vi nhà nàng sao có thể đáng yêu như thế.
Trên mặt Trác Tri Vi có chút không nhịn được, lộ ra dáng vẻ lúc thường chỉ có hai người, lộ ra một chút làm nũng, chu môi: “Cười cái gì!”
Đào Kính Hàn phản ứng nhanh, lập tức chặn màn ảnh, tăng cao âm lượng, sợ hãi hai người kia nói cái gì không đúng chỗ: "Có một chút kinh hỉ, Tri Vi đột nhiên trở về, cho mọi người nhìn Vi Vi một chút a."
Trác Tri Vi nghe vậy đầu tiên là một trận kinh ngạc, sau đó nhận ra phát trực tiếp.
Đào Kính Hàn quay đầu lại, ôn hòa nói: “Trở về rồi, Vi Vi.”
Vẻ mặt Trác Tri Vi thoáng lạnh nhạt, thủy nhuận trong mắt biến mất, khôi phục vẻ trầm tỉnh cùng lý trí, mím mím môi, cố làm ra vẻ ôn hòa: “Ừm, về rồi.”
“Chào mọi người.” Cô nghiêm túc nhìn vào màn ảnh.
Nghe ra được miễn cưỡng, Đào Kính Hàn bị chua tới đau răng, không khỏi bĩu môi.
Là ta không xứng sao? Thật đúng là cẩu, lại liếc nhìn Hạ Thanh Tây rồi liếc nhìn cả hai người.
Hạ Thanh Tây kéo va li vào phòng, vừa đi vừa hỏi Lâm Khê: "Khê tỷ, lần này Vi Vi có thể ở lại mấy ngày? Kỳ thi cuối kì của em sắp kết thúc rồi, lần sau chúng ta có thể an bài cùng."
Mặc dù trông nàng có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã đánh trống bỏ dùi, có chút khẩn trương lại có chút sợ sệt.
Dù sao bây giờ Lâm Khê đã biết mối quan hệ của hai người, cô là người rất lý trí, rất có thể vì để nỗ lực phát triển nhóm mà tách hai người ra.
Nhưng ngoài ý muốn chính là Lâm Khê chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Được.”
“Được”? Vậy là đồng ý a.
Đôi mắt của Hạ Thanh Tây đột nhiên sáng lên, ánh mắt sáng quắc tìm kiếm đôi mắt đẹp đến khó tả của Trác Tri Vi.
Đôi mắt của Trác Tri Vi như hồ nước trầm tĩnh