Mọi người ăn ý không nhắc lại vấn đề này nữa.
Ăn nhanh xong bàn đồ ăn, dự định lại đi những nơi khác của pháo đài xem xem.
Mà vừa đi ra khỏi phòng ăn, chỉ thấy nữ quản gia đứng ở cửa.
Nữ quản gia hơi cúi người: "Sắc trời đã tối, kính xin các tiểu thư không nên đi loạn, nếu như quấy rối đến bá tước nghỉ ngơi thì không tốt. Nếu muốn tham quan pháo đài, xin tiến hành trước giờ ngọ. Còn có một điểm, tuyệt đối không nên bỏ qua tiệc trà chiều ba giở cùng tiệc tối buổi tối."
Thông thường game sẽ không cho ra một cái tình thế chắc chắn phải chết.
Cái nữ quản gia nói tới chính là điều kiện tử vong của thế giới này: Không thể rời phòng vào buổi tối, chỉ buổi sáng mới có thể, không thể bỏ qua trà chiều cùng tiệc tối.
Chỉ cần cẩn thận, cơ bản không sẽ phạm sai.
Sau khi được NPC nhắc nhở, không có ai lại ngu ngốc đi tìm đường chết, dồn dập về phòng của mình.
Đợi cánh cửa cuối cùng đóng lại, đèn trên hành lang vách tường tắt từng cây từng cây, chỉ còn lại ánh đèn đồng trên tay nữ quản gia. Ánh sáng trắng bệch, chiếu vào trên mặt của nàng, có vẻ hơi vặn vẹo.
Nữ quản gia hai mắt lạnh lùng, đảo qua từng cánh cửa, cuối cùng dừng ở một cái trong đó.
Hành lang kín đột nhiên thổi qua một trận âm phong, thổi tắt ánh đèn duy nhất còn lại.
Bóng nữ quản gia như là sáp nhập vào trong bóng tối, đứng đó không hề động đậy, cũng không biết đứng bao lâu, mãi đến tận tiếng đồng hồ vang lên, nàng mới vô thanh vô tức đi lên phía trước.
Cốc cốc ——
Nữ quản gia nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
*
Trước lạ sau quen.
Chu Văn Ngạn xe nhẹ chạy đường quen bay qua ban công, đi vào gian phòng cách vách.
Thẩm Đông Thanh đang nằm lỳ trên giường, ánh lửa di chuyển ánh lên trên gò má của hắn, như là tô lên một tầng sắc cam ấm, khiến mọi người muốn tự tay chạm thử.
Bởi vì thế giới này còn chưa có phát triển khoa học kỹ thuật hiện đại, điện thoại mà Thẩm Đông Thanh mang theo không hề có tác dụng, chỉ có thể nằm trên giường ngẩn người, vừa nhắm mắt lại một chút, suýt nữa ngủ gật.
Chu Văn Ngạn thả chậm bước chân.
Thẩm Đông Thanh nghe được động tĩnh, mở mắt nhìn sang, dùng giọng mũi biểu thị nghi hoặc: "Hả?"
Tại sao lại nhảy cửa sổ tới đây?
Chu Văn Ngạn ngồi xuống bên giường, nhịn không được lấy tay tuốt mái tóc rối như tơ vò của hắn.
Thấp giọng nói: "Bên ngoài có người."
Nữ quản gia luôn đứng bên ngoài không đi.
Cho nên Chu Văn Ngạn không yên lòng, tới nhìn một chút.
Thẩm Đông Thanh hé mắt, theo bản năng cà cà vào Chu Văn Ngạn.
Tay nghề đầu bếp ở đây không tồi, hắn ăn có chút no, ủ rũ lập tức liền dâng lên trên. Hơn nữa âm khí trên người Chu Văn Ngạn đem hắn bao phủ lại, có chút quá thoải mái, đầu ch chút, mắt thấy liền muốn đang ngủ.
Lúc này, trên ban công lại "đùng" một tiếng.
Ngô Gia thật vất vả đứng vững vàng, liền đối mặt hai đôi mắt trong phòng.
"Quấy, quấy rầy." Ngô Gia thấy rõ hai người hiện tại tư thế, giơ tay lên, "Tôi đi đây."
Chu Văn Ngạn gọi hắn lại: "Cậu tìm được cái gì?"
Ngô Gia còn mặc cái quần quái lạ kia, hắn từ dưới quần móc ra từng quyển từng quyển vở, đưa tới: "Tìm được một quyển nhật ký."
Đốt nến, Chu Văn Ngạn lật ra quyển kia vở.
Trên tờ giấy ố vàng viết từng hàng chữ ngay ngắn, người viết quyển nhật ký này hẳn là khách nữ đời trước bị tuyển chọn tham gia tế được mùa, nhưng bởi vì thời gian trôi qua, chữ có chút mơ hồ.
【Ngày X tháng X, âm
Ta được bá tước Carlisle mời tham gia tế được mùa, nha . . . thật quá may mắn, ai mà không biết bá tước đại nhân là vị... 】
【Ngày X tháng X, âm
Điều tiếc nuối chính là thân thể bá tước Carlisle không khỏe, không tham gia tiệc tối ngày thứ nhất, quản gia nói, bá tước đại nhân sẽ xuất hiện lúc tế được mùa, hi vọng ngày ấy. . . 】
【Ngày X tháng X, âm
Bạn đồng hành từng người từng người bị bệnh, thân thể suy yếu, sợ hãi, . . ., thậm chí hiếm khi rời phòng, bọn họ có thể tham gia tế được mùa sao? Quản gia bảo ta không cần lo lắng, nhưng mà nửa đêm ta vẫn . . . 】
【Ngày X tháng X, âm
Nha, thân thể bá tước đại nhân khá hơn một chút, tối hôm nay mời ta đi . . ., ta phải chuẩn bị kỹ càng, lưu lại cho bá tước đại nhân một ấn tượng tốt . . . 】
Nhật ký tới đây liền dừng lại.
Hiển nhiên, sau khi chủ nhân nhật ký nhận được lời mời của bá tước, gặp bất trắc.
Lúc Chu Văn Ngạn lật xem nhật ký, Ngô Gia đang len lén đánh giá bọn họ.
Biểu tình Ngô Gia có chút quái lạ.
Hắn biết Chu Văn Ngạn cũng đã lâu, cùng nhau qua quá bốn, năm phó bản, nhưng mà từ trước tới nay chưa từng gặp qua bộ dạng này của hắn.
Với bộ dạng và năng lực của Chu Văn Ngạn, chưa bao giờ thiếu người ôm ấp, nhưng là hắn vẫn không quan tâm. Thậm chí có người hoài nghi nơi ấy của hắn có vấn đề, nên mới thanh tâm quả dục như thế.
Giống như hắn chẳng có hứng thú với cái gì cả.
Người khác chơi game sợ chết sợ sống , hắn tự chơi tự vui, thích nhất ở giây phút sống chết nhắm mắt đi trên dây, tùy ý lộ liễu, không sợ chết chút nào.
Nhưng bây giờ, ánh mắt ôn nhu đến mức như ngậm mật.
Chẳng lẽ thực sự là cây Tô Thiết nở hoa, đã xảy ra là không thể ngăn cản?
Chu Văn Ngạn khép lại vở, khuôn mặt không quen: "Nhìn cái gì?"
Ngô Gia lập tức thu hồi ánh mắt: "Tôi đi liền."
Chỉ là hắn còn chưa kịp bò lên ban công, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
Thẩm Đông Thanh nhắm mắt lại nghe một chốc: "Ừm . . . không phải gõ cửa chúng ta."
*
Két ——
Cửa phòng mở ra một cái khe.
Đại khái là bởi vì mặc vào rồi cởi ra quá mức phiền toái, Râu quai nón vẫn mặc cái váy đã làm người cười váy.
Hắn giơ chân nến đến gần liếc mắt nhìn, vừa vặn đối mặt với nữ quản gia đang nhòm ngoài khe cửa, dù hắn trải qua nhiều phó bản rồi, vẫn bị dọa cho run một cái.
Nữ quản gia tố chất vững vàng, coi như là quay mặt về phía thanh niên cơ bắp giả gái, vẫn giữ nguyên được gương mặt không hề cảm xúc: "Tiểu thư, bá tước đại nhân cho mời."
Râu quai nón nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng gắng giữ tỉnh táo: "Chỉ một mình tôi sao?"
Nữ quản gia gật gật đầu: "Đúng."
Râu quai nón: "Không mời mọi người sao?"
Nữ quản gia dùng một biểu tình cổ quái nhìn hắn: "Một người là đủ rồi."
Râu quai nón đột nhiên cảm nhận được một dự cảm xấu, ánh mắt của hắn xẹt qua nữ quản gia, liếc nhìn hành lang.
Trên hành lang trống rỗng, hết thảy cửa phòng đều đóng chặt, yên tĩnh cực kỳ.
Xem ra, không quản người chơi khác có nghe được động tĩnh ở