Đầu óc Tề Vân Nhược lập tức trở nên trống rỗng, y nhìn Lý Sâm thế nhưng Lý Sâm lại không nhìn y, hắn xoay người đi sang thư phòng.
Tề Vân Nhược lại nhìn Túc Cát, thật lâu sau mới nói lên lời: "Công công, ta làm sai gì sao?"
Túc Cát mỉm cười: "Đây là chuyện tốt, sao công tử lại nói vậy?"
Y đứng lên, trả lời trong mông lung: "Đúng.....vậy ta, ta phải làm gì?"
Túc Cát lại cười, gọi mấy cô tỳ nữ vào: "Các ngươi hầu hạ Tiểu Tề công tử cẩn thận vào."
Tề Vân Nhược vốn tắm xong rồi mới sang đây, dưới sự hầu hạ của tỳ nữ, y cởi xiêm y xuống lần nữa, lặng thinh không nói tiếng nào.
Y đã sớm quyết định học theo người ta lấy lòng Vương gia, từ vẻ mặt của Vương gia y nhìn ra rất nhiều điều.
Người thích mình ăn nhiều cơm, thích mình muốn đồ từ chỗ người, thích mình trò chuyện với người......!Chắc là Vương gia, người có chút ít thích mình nhỉ.
Đôi khi Tề Vân Nhược cảm thấy mình quá đê tiện, đôi khi lại cảm thấy chẳng qua là mình bất đắc dĩ, y chỉ muốn mình sống tốt.
Phủ Tử Dương bá đã không còn chốn dung thân cho y từ lâu rồi, y hi vọng tìm được một lối thoát ở phủ Thuần vương.
Sắc mặt Lý Sâm không tốt, biên cương chiến bại, phụ hoàng lại chậm chạp chưa định ra người làm Đại Tướng quân.
Chỉ dựa vào sức chống đỡ của Tư Đức sợ rằng không trụ được bao lâu nữa, mặc dù có nhân mã lân cận trợ giúp, nhưng nếu thừa thắng truy kích, e rằng không thể.
Bên cạnh đó......!Tề Vân Nhược, hóa ra y cũng không thể thành thật với mình.
Hắn nhìn ra là y không muốn, y có chuyện giữ trong lòng, rồi lại giấu giếm mình......!trong lòng Lý Sâm có chút phiền muộn.
Hắn nhớ tới thời điểm Tề Nghê Quần mang thai bảo Tề Vân Nhược hầu hạ mình.
Tề Vân Nhược khóc, khóc đến mức lòng hắn tê rần không đành lòng thương tổn y, mà bây giờ, hắn muốn tổn thương y.
Lý Sâm không kiêng kỵ chuyện mình yêu thích nam phong, giống như Cảnh vương yêu tranh, Khánh Vương yêu cưỡi ngựa bắn cung, tứ đệ yêu ngắm hoa.
Lý Sâm thưởng thức nam tử hoặc là phong nhã hoặc là hoạt bát tự tại.
Giống như đối với Quý Hoàn, Lý Sâm càng thích trò chuyện với Quý Hoàn hơn là thân thiết da thịt.
Dáng người Quý Hoàn cao lớn, dáng vẻ anh tuấn kiệt xuất, giữ một người như vậy bên cạnh làm hắn cảm thấy thoải mái, thỏa mãn.
Lúc Quý Hoàn sắp rời đi, Tiểu Tề đến.
Hắn từng có d*c vọng muốn y phải phục tùng mình, giữ y lại bên mình thế nhưng hắn lại không đành lòng.
Hắn nhìn Tiểu Tề như nhìn thấy một đứa trẻ, vừa có chút thuần khiết vừa có chút đáng thương.
Hắn không thích Tiểu Tề cũng bắt đầu mang tâm sự giống những người phụ nữ lòng sâu không đáy trong hậu viện Vương phủ này, thậm chí hai người chỉ yên lặng nằm cạnh nhau cũng khiến người ta kinh hồn bạt vía.
.....
Lý Sâm nán lại thư phòng rất lâu, bàn bạc một số việc với vài vị tiên sinh xong mới thong thả cất bước về.
Lúc đi đến trước cửa, hắn bỗng dưng giật mình nhớ lại chuyện chiều nay.
Lý Sâm đẩy cửa bước vào đã thấy mành phòng ngủ được xả xuống.
Hắn thoáng do sự, đi về phía phòng tẩy rửa dội nước tắm, khi quay lại tấm mành vẫn buông như cũ.
Trời tháng hai vẫn lạnh, mành dày rặng che giấu tất cả cảnh sắc hiện hữu bên trong.
Lý Sâm cảm thấy cổ họng mình khẽ thắt lại.
Sáng hôm sau Lý Sâm bất ngờ dậy sớm, hắn mở mắt ra, nhìn tấm lưng phủ dải màu xanh ngọc đang xoay về phía mình, giữa gối giường là mái tóc đen xoã tung của Tề Vân Nhược.
Khi Lý Sâm ngồi dậy mới thấy vài dấu tích đỏ hồng trên cổ y.
Dường như y ngủ rất say, Lý Sâm trông một lúc mới tự mình xốc mành đi ra, khẽ gọi a hoàn vào hầu hạ.
Tề Vân Nhược ngủ rất lâu, Túc Cát căn dặn không cho phép ai quấy rầy, cho nên lúc y tự tỉnh dậy đã là vào giữa trưa.
Y nghiêng mình ngồi dậy, chiếc chăn tuột xuống theo tấm lưng bóng loáng.
A hoàn Lục Tình vẫn chờ bên ngoài nghe thấy tiếng động, hỏi nhỏ: "Tề công tử, ngài dậy rồi ạ?"
Tề Vân Nhược "Ừm" một tiếng, y vô thức đưa tay sờ cổ họng mình, cảm thấy hơi khó chịu.
Lục Tình mắc một bên mành lên, đang nhìn Tề Vân Nhược thì sửng ra, mặc kệ tấm mành bên kia, xoay người mang áo trong của y tới để y mặc.
Y cúi đầu nhìn nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Lục Lam từng tới?"
"Vâng, sáng sớm chị Lục Lam đã đưa xiêm áo của ngài sang, sau đó thì trở về."
Tề Vân Nhược mặc đồ, xuống giường, lúc đứng lên lảo đảo, Lục Tình vội sang dìu y.
Tề Vân Nhược lại ngồi về, Lục Tình nói: "Túc Cát công công có dặn là Vương gia bảo ngài chớ về gấp, dùng bữa trưa ở đây.
Nếu sau khi ngài thức dậy có chỗ nào không thoải mái thì gọi thầy thuốc Lữ sang xem.
Vương gia tin tưởng y thuật của thầy Lữ..."
Từ tối qua Tề Vân Nhược chưa có gì vào bụng, y tựa vào giường, nói thản nhiên: "Ta muốn ăn cháo gạo tẻ