Y cúi mặt đi về khu đóng quân, thần sắc vốn đang sầu muộn dần dần khôi phục tươi sáng.
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Tư Đức là người kinh thành, không có căn cơ, lại ở tây bắc nhiều năm. Lúc Tử Dương Bá ở biên ải, gã chỉ là một tên lính cỏn con vô danh, bây giờ đã là đại tướng quân trấn thủ một phương. Khuôn mặt Tư Đức nghiêm nghị, vóc dáng gầy gò, so ra trông Triệu Vĩ Đô như được ăn sung mặc sướng vậy. Tư Đức theo Triệu Vĩ Đô lên tường thành, nói về tình hình tộc Khương xâm lược.
Triệu Vĩ Đô hỏi: "Bên Tân Nguyên Quốc thì sao?"
Tư Đức đáp: "Thám thử cử đi truyền tin về. Tân Nguyên Quốc không có ý định xuất binh, nhưng liên tục cung cấp lương thảo cho A Cổ Nhân Mộc, thủ lĩnh tộc Khương."
Tân Nguyên Quốc nằm trên ốc đảo, biên giới là đầu nguồn của hai con sông lớn gồm sông La và sông Vận. Nơi đây vốn là nơi tập trung dân cư của các bộ tộc nhỏ lẻ biên cương, tộc nào cũng có, mấy chục năm trước đột nhiên thành lập Tân Nguyên Quốc. Người Hán chiếm khoảng một phần ba, nói viết thì dựa theo vùng Trung Nguyên. Nhiều năm nay, họ với tộc Khương cùng một giuộc nhưng bởi nước nhỏ người thưa, không gây ra tác động quá lớn.
Triệu Vĩ Đô chau mày: "Chủ lực địch hiện tại ở đâu?"
Tư Đức cười nhạt: "Tộc Khương đánh úp đã làm chết mất mấy vạn quân. Đáng giận là bọn này trước giờ không có khu trú quân cố định, nhanh lắm thì mỗi ngày một chỗ không thì cứ ở rải rác khắp nơi. Cho nên mạt tướng mới không thể tùy tiện xuất binh. Tư Đồ tướng quân lại cho rằng dựa vào mười vạn quân muốn làm gì chẳng được? Bởi vậy mới bị phục kích thê thảm, chỉ còn bốn vạn tướng bại trận nhếch nhác chạy về."
Triệu Vĩ Đô im lặng hồi lâu, nói: "Chỉ bằng nhóm lính phân tán không chỉ huy, sao tộc Khương khiến Ngọc Thự Quan phải nhận thất bại thảm hại đến vậy?"
Gã bình thản hỏi vặn: "Tướng quân trách mạt tướng vô năng ư?"
Ông nhìn thẳng vào gã: "Tư tướng quân. Bổn tướng chỉ cảm khái, ngươi đừng... nghĩ rằng bổn tướng muốn nhằm vào ngươi. Hai ta giống nhau, đều là tướng quân triều đình cử đi bảo vệ biên ải. Chẳng lẽ giặc ngoài chưa trừ, chúng ta đã đấu nhau một sống một còn trước?"
Một thoáng trầm mặc, Tư Đức nói: "Ai cũng bảo Triệu Đại tướng quân tính khí lỗ m ãng, từng có hành vi ẩu đả ngôn quan. Hôm nay mạt tướng thấy, chắc tin đồn đó là giả."
Triệu Vĩ Đô không trả lời, dửng dưng: "Mỗi người có cách sống riêng của mình."
Tư Đức lại hỏi: "Thuần Vương ở đâu? Khi nào thì Đại tướng quân giới thiệu cho mạt tướng?"
Ông nhìn gã với vẻ quái lạ: "Vì sao bổn tướng phải giới thiệu một tên bách phu trưởng cho ngươi?"
Gã sững sờ, rồi cười: "Mạt tướng hiểu rồi."
Triệu Vĩ Đô đến Ngọc Thự Quan, chuyện đầu tiên là phải xử trí bốn vạn tàn tướng còn lại của Tư Đồ Húc. Có tội luận tội, có công thưởng công, sau đó bắt đầu xếp người vào đại quân lần nữa. Ông suy nghĩ, để tham tướng Vu Bằng Phi và Thuần Vương Lý Sâm cùng phụ trách việc này.
Vu Bằng Phi chủ quản việc nội bộ, tính tình tỉ mỉ, thích hợp làm chuyện này nhất. Người này cũng chính là Vu tiểu tướng quân mà Tề Vân Nhược quen biết, trẻ tuổi, đối nhân xử thế ôn hòa. Tề Vân Nhược rất thích Vu Bằng Phi. Về phần Thuần Vương, là bởi ông ta thấy hắn không có ý định tham dự việc quân tình đại sự, mà chuyện vặt này cần được cân nhắc thận trọng, người bình thường không kham nổi, nhưng dựa vào thân phận Thuần Vương lại có thể trấn áp được những bại tướng này.
Bốn vạn người là con số không hề nhỏ. Sau khi bọn họ bại trận, từ trên xuống dưới đều trầm cảm. Chết mất chủ tướng, lúc đi thì mang theo một lòng kiến công lập nghiệp mà đến, song lại rơi vào kết cục thế này, còn cực kỳ có khả năng phải đối mặt với xử phạt. Dù có là mấy tướng lĩnh chức vụ không thấp cũng nơm nớp lo sợ.
Vu tiểu tướng quân làm một quyển sổ đăng ký tên cho bọn họ lần nữa. Tề Vân Nhược cùng với nhóm thuộc hạ văn thư của hắn cùng nhau sao chép danh sách, còn Lý Sâm thì đi xét hỏi các tướng lĩnh có địa vị cao hơn. Lần lượt hỏi tình hình lúc Tư Đồ Húc chết trận, chủ đích là hỏi rõ vì sao Tư Đồ Húc lại tùy tiện tấn công? Đường lối tiến công ra sao? Ai đã đấu trực diện với lão? Rồi lại chết trong tay ai?
Tối đến, Tề Vân Nhược ăn cơm cùng với tướng quân Tiểu Vu. Lý Sâm tới chỗ Triệu Vĩ Đô báo lại từng cái một về tình hình tìm hiểu được.
Hắn cầm một phần bản đồ, đặt trước mặt Triệu Vĩ Đô, nói: "Đây là núi Kỳ, núi Bất Chí, khu này là lũng Nhạn Lạc, cũng chính là nơi tướng quân Tư Đồ gặp phải mai phục, bất hạnh bỏ mình. Tướng quân Tư Đồ Húc giỏi chinh chiến, sao lại không biết bình nguyên dễ bị phục kích nhất? Lúc đó ở lũng Nhạn Lạc, quân địch chỉ cần đổ từ núi Kỳ và núi Bất Chí xuống là ông ấy đã chẳng còn đường trở tay. Có một tham tướng kể rằng Tư Đồ Húc có một thám tử đáng tin cậy, là tên này đã nói với ông ấy rằng địch đang đóng quân ở lũng Nhạn Lạc."
Triệu Vĩ Đô cau mày: "Ai?"
"Nghe đâu là du thương hoạt động thường niên ở cửa quan, trẻ tuổi, kinh nghiệm phong phú. Lúc ấy rất nhiều người nghi ngờ chuyện này, nhưng tướng quân Tư Đồ Húc hết sức tin tưởng gã."
"Tư Đức biết không?"
Lý Sâm cười: "Ta cũng muốn biết đây. Luận về hiểu biết tình hình nơi đây chẳng ai bì được Tư Đức. Tên thám tử kia đã mất tích, cũng có khả năng đã chết rồi. Không biết Tư Đức có từng gặp gã chưa."
Sắc mặt Triệu Vĩ Đô tối tăm: "Quân địch nhiều lắm mấy vạn người, nhưng lý do gì chúng ta vẫn không đánh thắng? Một, quân địch thường phân tán, hoàn toàn không có cái gọi là chủ lực; hai, chúng am hiểu đánh lén, mỗi lần tập kích đều nhằm giữa đêm, được lợi hay không cũng lập tức thoái binh; ba, chính là cái loại thám tử ăn cây táo rào cây sung này. Vương gia, ngài có biết, trong Ngọc Thự Quan đông nhất là người Hán, mỗi lần bắt được gian tế cũng là người Hán chiếm nhiều nhất, khó mà đề phòng được."
Bên kia, Tề Vân Nhược vừa chỉnh sửa danh sách vừa trò chuyện với tướng quân Tiểu Vu. Tướng quân Tiểu Vu không phải người kinh thành, cùng một tỉnh với Lý Việt, phụ thân làm quan đến chức phó đô đốc Giang-Chiết (vùng Giang Tô-Chiết Giang).
Hắn nói: "Ngươi cần phải phỏng theo bia thời Ngụy, chữ của ngươi mềm mại quá."
"Thật à?" Tề Vân Nhược ngoẹo cổ nhìn.
Hắn gật đầu, bóp bóp cái gáy đau mỏi: "Hôm qua, dê Hà La ấy, ăn khá là được. Phần thịt cổ ngon lại không gây."
Y gật đầu, tò mò hỏi: "Ngươi là người Giang Nam, chắc hẳn có nhiều món bên này không ăn được."
Tiểu tướng quân đáp: "Lúc ta mới vừa tới kinh thành vẫn ăn chưa quen. Theo quân nam chinh bắc chiến mấy năm, giờ bảo ta ăn gì ta cũng ăn được hết."
Qua một hồi nữa, Tề Vân Nhược cáo từ trở về, trên đường về vừa vặn đụng phải Lý Sâm đuổi tới. Y nán lại chờ hắn bắt kịp, hắn cười hỏi: "Hôm nay ăn gì?"
Y bảo: "Ăn mì nước."
Hắn gật đầu: "Ở đây chờ ta chút." Nói xong liền đi tìm tướng quân Tiểu Vu để bàn chuyện. Tề Vân Nhược đợi khoảng một khắc, Lý Sâm ra tới, nói: "Ta về thôi."
"Vâng."
Y mặc một bộ trường bào màu lam, tóc bị gió thổi hơi rối. Chỗ ở tạm thời của bọn họ tuy không phải lều trại nhưng sinh hoạt chẳng hề thoải mái. Trong phòng để một giường, một bàn, một tủ, một cái giá mắc áo là gần như đầy.
Trời tối rất nhanh, Tề Vân Nhược thắp đèn, ra ngoài múc nước, sau đó tiện thể tới phòng bếp mang hai chiếc tô bính1 về làm bữa khuya. Lý Sâm cởi giày ngâm chân, y đưa cho hắn một chiếc.
Hắn cầm lấy nhưng không ăn.
Tô bính mặn, mùi vị khá ngon. Y ăn hết cái của mình, uống một chén nước, đi rửa mặt, mang nước bẩn ra ngoài đổ rồi trở vào gường nằm.
Lý Sâm nhìn y bận đến bận đi, cảm xúc dịu xuống, nhẹ nhõm hơn nhiều. Những lo âu phiền muộn kia đều bị cách ly bên ngoài cánh cửa.
Sau khi Tề Vân Nhược nằm xuống, nghiêng người hỏi: "Vương gia, người sẽ đánh trận ạ?"
"Hửm?"
Y nói: "Ta không hiểu lắm. Thì chúng ta tới là để đánh lui tộc Khương đến tập kích, thậm chí là tiêu diệt bộ tộc này. Vậy khi nào thì người sẽ đích thân lên chiến trường?"
"... Chắc là nhanh thôi, hoặc phải đợi rất lâu."
"Ồ..." Y nhìn gò má hắn, trong lòng bỗng dưng trào dâng một nỗi bi thương khó mà diễn tả thành lời. Người đàn ông ưu tú như vậy, ngồi nắm bốn bể, hưởng thụ mỹ nhân, chỉ cần hắn muốn. Mình lại như hạt bụi, không nương không tựa, trôi nổi trong trời đất.
Hắn nhìn lên không, từ tốn: "Nay có mệt không?"
Tề Vân Nhược thu hồi tâm trí, lắc đầu: "Không mệt, ta chỉ chép lại danh sách thôi. Tướng quân Tiểu Vu phải gặp mặt từng người từ bách phu trưởng tới cao hơn để hỏi rõ nhân số dưới tay bọn họ, rồi lại đối chiếu với danh sách trước đây, chỉnh sửa từng cái, mệt dữ lắm."
Hôm sau, Lý Sâm đ ến chỗ Triệu Vĩ Đô bàn bạc công việc. Tề Vân Nhược ngồi trong phòng một hồi mới tới tìm tướng quân Tiểu Vu nhưng lại được cho hay rằng hắn