"Thiếu gia...!thiếu gia...!" Nàng nhìn Tề Vân Nhược, khóc không thành tiếng.
Các thị vệ ngơ ngác nhìn nhau.
Y lẩm lẩm: "Chị Viên Viên, là chị sao, chị Viên Viên..."
Từ cánh cửa khép hờ sau lưng Tề Vân Nhược, Lý Sâm ngồi tựa bên trong thấy y bước đến bên cạnh người phụ nữ kia, bán quỳ, ôm lấy nhau.
Tề Vân Nhược không kiềm được mà vùi đầu vào bả vai Viên Viên, bởi vì run rẩy, hàm răng cắn vào nhau phát ra tiếng: "Chị Viên Viên ơi.
Những năm qua chị vẫn luôn ở đây sao?"
Cô gái ôm thiếu niên, giống như nhiều năm về trước nàng từng ôm bé con bảy tuổi mới vừa mất mẹ.
Họ chia xa đã chín năm.
Nàng không có họ, sau khi rời khỏi kinh thành đã lấy họ của chủ cũ dùng, định cư trong Ngọc Thự Quan xưng mình là Thủy Viên Viên.
Thủy Viên Viên tách khỏi Tề Vân Nhược khi vẫn còn con gái, bây giờ đã thành phụ nhân trẻ ba con.
Nàng đỡ thiếu niên dậy, lau khô nước mắt, dịu dàng nói: "Ông trời có mắt, để tôi gặp lại thiếu gia lần nữa.
Thiếu gia đừng khóc nữa, chúng ta gặp nhau là chuyện tốt."
Lý Sâm sau cánh cửa ra dấu cho thị vệ, hai người đàn ông cao to đỡ đôi chủ tớ vào trong.
Tề Vân Nhược thấy hắn thì hoảng hốt.
Hắn lại cười động viên y: "Dắt người ta vào đây đi Tiểu Tề."
Thủy Viên Viên nhìn Tề Vân Nhược, khi này mới như sực nhớ ra gì.
Tại sao thiếu gia ở đây? Bên trong là Thuần Vương điện hạ đúng không? Chẳng lẽ...!tim nàng đánh thót.
Y dắt nàng vào.
Lý Sâm đã ăn bận chỉnh tề đang ngồi trên ghế.
Thủy Viên Viên thi lễ một cách tự nhiên, thành thạo: "Quân phụ là Thủy Viên Viên, bái kiến Thuần Vương, thiên tuế."
Hắn quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, trông dáng dấp cấp bậc lễ nghĩa quả nhiên là người đến từ kinh thành.
Rồi lướt qua cặp mắt hồng hồng của Tề Vân Nhược, nói: "Chị đây là phu nhân nhà quan phải không?"
Nàng đáp lời: "Vâng phải, chồng quân phụ là một đô úy ở Ngọc Thự Quan, chức quan lục phẩm."
Hắn mỉm cười: "Cảm phiền, cho hỏi vị đô úy nào vậy?"
"Chồng quân phụ tên là Đổng Thành."
Tề Vân Ngược mừng rơn: "Là anh A Thành ạ?" Chị Viên Viên, chị lấy anh Thành ạ?"
Nàng nở nụ cười với y, xoay người một cái lại nhìn Lý Sâm bằng ánh mắt săm soi.
Lý Sâm nói với y: "Các người ở đây trò chuyện thong thả, ta ra đi dạo lát."
Y cuống cuồng: "Vương gia, người không được ra ngoài, vết thương còn chưa lành.
Vả lại người còn chưa ăn sáng mà?"
Hắn cười, lắc đầu: "Tới chỗ Cù Kình có mấy bước thôi.
Ta ngủ một giấc xong thấy ổn cả, yên tâm đi."
Tề Vân Nhược chau mày.
Lý Sâm lại vỗ vỗ vai y, đi vòng qua bọn họ.
Hắn đi rồi, rốt cuộc Thủy Viên Viên không giấu nổi lo âu: "Thiếu gia à.
Biên cương không như kinh thành, nguy cơ trùng trùng...!Tại sao ngài ở bên cạnh Thuần Vương?"
Nhưng y chẳng trả lời, cười hỏi: "Chị với anh A Thành thành thân với nhau thật sao? Trước đây đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ anh Thành làm tướng dẫn binh rồi ạ?"
Nàng buông nỗi lo xuống, nụ cười lại treo lên gương mặt lần nữa, hồi tưởng lại, kể: "Sau khi cô nương qua đời, tôi bị người phủ Tử Dương Bá bán, bán tới Tây Bắc làm nô.
Anh Thành không phải nô tịch, bị đánh một trận rồi đuổi đi...! Tôi cũng đâu ngờ anh ấy dưỡng thương xong cầm tiền để giành mấy năm qua đi tìm tôi.
Lúc dẫn tôi chạy trốn thì xảy ra xung đột với lính giữ cửa quan.
May vô cùng tướng quân Tư Đức đang đi tuần tra, thấy anh Thành có phần chính trực, thu làm thân binh.
Rồi sau này anh Thành đạt quân công đã xin ân huệ để tôi có được hộ tịch nhà lành lưu trú tại Túc Châu này, rồi thành thân với tôi." Đôi mắt Thủy Viên Viên thấp thoáng ánh nước, nàng lấy khăn tay lau đi: "Giờ nhóc lớn được sáu tuổi, nhóc hai bốn tuổi còn gái cả vẫn mang tả lót.
Những năm này, thứ tôi muốn có đã có được.
Nhưng mong mỏi duy nhất là cậu.
Thiếu gia, tôi biết lâu rồi, Tử Dương Bá không phải là người đáng để giao phó cuộc đời.
Thế nhưng nói sao cô nương cũng chẳng chịu nghe, chẳng chịu chừa đường lui cho mình.
Về sau tôi cứ luôn canh cánh trong lòng.
Tử Dương Bá nhiều cơ thiếp con cái như này thì sao đối xử tốt với cậu được...!May thay, rốt cuộc hôm nay tôi cũng gặp được cậu."
Thủy Viên Viên dẫu đã là phu nhân nhà quan nhưng vẫn chủ động tới quân y giúp đỡ, cho nên mới có chuyện đi đưa cháo thuốc cho Thuần Vương.
Nàng nhìn Tề Vân Nhược với vô vàng yêu thương, nhớ tới lời đồn nghe được gần đây, trong lòng lại càng thêm bất an.
Tề Vân Nhược nhìn ra ngoài cửa, nói nhỏ: "Vương gia tử tế lắm, em cũng thích ở bên cạnh ngài ấy.
Chị Viên Viên chớ lo.
Mình chờ anh Thành rỗi rồi tới gặp ha, em cũng muốn gặp mấy đứa nhỏ nhà chị nữa."
Lòng nàng đánh cái thót, vội hỏi: "Tôi ở biên ải không biết nhiều tin tức kinh thành.
Cơ mà năm ngoái không phải Cô Cả phủ Tử Dương Bá được gả cho Thuần Vương à?"
"...!Em theo làm dắng." Y cúi đầu.
"Súc sinh!" Thủy Viên Viên nghiến răng: "Tề Túc Tiêu! Ổng lấy mặt mũi đâu làm loại chuyên này! Ổng không thấy...!có lỗi với cô nương hả? Lúc trước ổng làm bao nhiêu trò mới khiến cô siêu lòng! Trước đây có biết bao nhiêu người mến mộ cô, thậm chí..." Nàng ngập ngừng, nhìn y: "Thiếu gia, sao tôi không gặp lại cậu sớm hơn chứ? Bảo tôi quay về kinh thành cũng được, tôi dẫn cậu tới biên ải rồi chúng ta sống chung với nhau, còn tốt hơn bây giờ."
Tề Vân Nhược ôm nàng, an ủi: "Em sống tốt lắm, thật đó, tin em đi.
Đừng tức cũng đừng cuống nữa, được không?" Đợi đến khi Thủy Viên Viên hết kích động, y thấp giọng: "Chị không biết đấy thôi, ở bên cạnh Vương gia, em thường cảm thấy mình yếu đuối vô dụng, còn thường xuyên gây thêm rắc rối."
Nàng nhớ tới mới đêm hôm kia Vương gia vừa mang về cho Ngọc Thự Quan một trận thắng, tâm tình có chút rối ren.
Lý Sâm mãi vẫn chưa về, Tề Vân Nhược nhớ hắn còn bị thương, phần nào hơi là không yên lòng.
Thủy Viên Viên đứng dậy cáo từ: "Hôm nay anh Thành vẫn đang làm nhiệm vụ, chập tối mới được về, khi đó tôi sẽ đến đón cậu.
Ở nhà chỉ có mỗi bà vú trông mấy đứa nhỏ thôi, tôi hơi lo."
Tề Vân Nhược đi tiễn nàng, tiễn thẳng ra ngoài trại, lúc lâu sau mới thu tầm mắt lại.
Y xoay người thì phát hiện Lý Sâm đang đi từ từ về.
Y reo lên vui vẻ: "Vương gia, người về ạ."
Hắn cười gật đầu, vẫy tay.
Y chạy bước nhỏ tới, hỏi: "Người ăn gì chưa? Người đi đâu lâu dữ vậy?"
Hắn không trả lời, hỏi ngược lại: "Ngươi đói không?"
Tề Vân Nhược hơi ngơ ra, chợt nhớ tới mình cũng đã ăn cơm đâu.
Lý Sâm kéo y đi về.
Y phát hiện trong phòng họ ở đã bày sẵn cháo nóng cùng với một chồng bánh.
Hắn nhìn y ăn uống xong, cũng không nóng lòng hỏi chuyện giữa y với cô gái vừa nãy.
Y thì nhìn vào hắn, đôi mắt mang chút hoài nhiệm: "Chị Viên Viên là nữ tì của mẫu thân ta.
Chỉ lớn hơn ta bảy tám tuổi, trông nom ta từ nhỏ.
Anh Thành là người làm công trong nhà, ảnh thích chị Viên Viên, mà chỉ lại cảm thấy địa vị mình thấp kém, không xứng với thân phận nhà lành của anh Thành."
Lý Sâm yên lặng lắng nghe y.
Trong giọng y chất chứa bi thương: "Ta bị mang về phủ Tử Dương Bá khi mới lên bảy, chẳng làm được gì cả.
Ta biết chị Viên Viên bị bán nhưng không cách nào tìm chỉ, qua nhiều năm, ta đã từng cho rằng cả đời này bọn ta sẽ không gặp nhau nữa."
Rất lâu rồi Tề Vân Nhược chưa nghĩ về mẫu thân mình, nhưng bởi vì gặp lại Thủy Viên Viên, dường như y lại quay trở về khung cảnh của năm tháng ấy.
Mẫu thân y đẹp hơn bất cứ người con gái nào y từng gặp qua.
Mẹ luôn dịu dàng trang nhã, không vội vàng cũng chẳng rề rà, nhưng gương mặt hay phản phất nỗi buồn, và nụ cười thì luôn mờ nhạt.
Sinh mệnh của mẹ, ở độ tuổi gần hai mươi sáu đã bị phí hoài trong sự chờ đợi dài đằng đẵng, rồi kết thúc.
Tề Vân Nhược ngẩng đầu lên nói với Lý Sâm: "Vương gia, ta với chị Viên Viên có bàn với nhau tối nay sẽ sang nhà họ thăm anh A Thành với ba đứa con của họ đó."
Hắn gật đầu: "Ừm."
Chốc sau, Tề Vân Nhược cuống cuồng: "Vương gia, ta quên mất, trong người người ổn thật không? Không bị nứt vết thương chứ? Ngực còn khó chịu không?"
Lý Sâm bó tay, lập lại: "Ta nói rồi, ta không sao thật."
Y kéo hắn tới giường nằm lần nữa, hỏi: "Sáng nay người có ăn cháo thuốc không?"
"Có ăn ở chỗ Cù Kình."
Lúc bấy giờ y mới yên lòng.
Hắn nhìn Tề Vân Nhược, trong lòng mềm mại.
Ở phủ Tử Dương bá bị người ta cố tình bỏ bê, hờ hững.
Tiểu Tề không đọc được bao nhiêu sách, cũng không tập võ, thế nhưng y làm việc rất nghiêm túc.
Lúc ở Vương phủ, nhận công việc quản gia bị người ta làm ơn mắc oán, sao chép sách tập quà cáp ở viện Mặc Liên chẳng chút lợi lộc.
Trong khoảng thời gian hành quân, giấc ngủ y cực nông, mình hơi động tí thôi là y đã tỉnh giấc, nước bưng về luôn ấm áp vừa vặn, khi mình quên cả giờ giấc y sẽ nhắc nhở mình, đem cơm về...
Tiểu Tề tâm tư tinh tế, tính tình sáng sủa.
Ấy mà hôm nay bắt được ánh mắt Thủy thị nhìn mình, Lý Sâm mới nghĩ tới, cứ mãi giữ khư khư Tiểu Tề hầu hạ bên cạnh có phải là bẻ đi đôi cánh của y không? Nếu cho y khoảng trời rộng