Và y đã chớp được thời cơ.
✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Trước đó, sau khi Bá Cách gửi thư của công chúa Trường Bình đi, âm kém dương sai mãi vẫn không đến được tay Thuần Vương. Bây giờ gã đến mang theo đầy ắp lòng thành — Trong tộc Khương, Bá Cách và mẫu thân gã là Cổ Lệ Khâu đều thuộc phái phản chiến, bộ lạc của họ cũng không ra binh, bởi vậy Bá Cách vẫn có vài phần tự tin. Thế nhưng gã đã xem nhẹ khác biệt văn hóa Hán – Khương rồi. Gã vừa xuống ngựa là đã nhận ngay ánh mắt căm hận chẳng hề che giấu của các tướng sĩ người Hán — Công chúa Trường Bình là đại công chúa của Đại Khang bọn họ, địa vị cao quý, hơn nữa còn chủ động gả xa để ổn định thế cục nước nhà. Giờ đây lại bị những gã đàn ông tục tằn xấu xí tộc Khương coi như là đồ vật tặng qua tặng lại. Bảo các tướng sĩ Đại Khang họ làm sao không căm thù? Làm sao không đau lòng cho được?
Lúc Bá Cách vào lều lớn của Lý Sâm, hắn đang viết lá thư gửi cho Quý Hoàn — Nếu Tiểu Tề không bị người Khương bắt thì có khả năng vô cùng lớn là đã xuôi theo sông Vân đến Tân Nguyên Quốc. Thám tử Tân Nguyên Quốc rải rác nơi nơi. Tiểu Tề mặc y phục của hắn có vẻ tôn quý, nếu họ phát hiện ra nhất định sẽ bắt y đi.
Lý Sâm chưa từng nghĩ tới khả năng là Tiểu Tề đã chết, chắc chắn y đang sống ở nơi hẻo lánh nào đó mà hắn không biết, đang đợi hắn đến.
Bá Cách đi vào, cung kính: "Tiểu Vương ra mắt Thuần Vương điện hạ."
Hắn lạnh nhạt đáp: "Mời Đại vương tử ngồi."
Bá Cách cười cười. Gã nói tiếng Hán khá tốt, cũng từng học qua lễ nghi dân tộc Hán. Sau khi ngồi vào ghế, gã bắt đầu báo mục đích đến. Nói rằng bản thân vẫn luôn phản đối chuyện người Khương tấn công Ngọc Thự Quan, hơn nữa còn cười khổ, nói là: "Mới đầu góp ý với phụ vương, phụ vương với nhị đệ lại chế giễu tại hạ nhát gan vô dụng. Nhưng tiểu Vương hiểu rõ, người Khương chỉ có lòng dũng cảm nhất thời, ngày hết nhuệ khí chính là lúc binh bại, tộc Khương không thể nào hạ được Ngọc Thự Quan... Có lẽ Vương gia chưa hay, khoảng thời gian đó tại hại bị phái chủ chiến xa lánh, suýt nữa bị đuổi khỏi vương đô."
Lý Sâm im lặng một hồi: "Đại Vương tử với dân tộc Khương có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Giờ kể những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì."
Bá Cách nói: "Ban đầu phụ vương tại hạ không có ý nghĩ này đâu. Ông bị lời lẽ của Thành Tư Cật quốc chủ Tân Nguyên Quốc mê hoặc, còn bảo rằng sẽ đứng bên trong phối hợp, mới tác động được phụ vương. Nhưng vừa qua, tộc Khương bị đàn áp nhiều lần, khó mà khôi phục binh lực. Thành Tư Cật lòng muông dạ thú, càng đáng để Đại Khang kiêng kị."
"Thành Tư Cật?" Hắn nhìn vào Bá Cách.
Bá Cách thấy Thuần Vương vẫn không bị mình đả động chút nào, đứng lên nói tiếp: "Trước đó Tiểu Vương từng xin công chúa Trường Bình viết cho một bức thư chuyển đến khu trú quân của ngài, đề nghị hợp tác. Ngờ đâu ngài tiên phong xuất binh không nhận được. Hôm nay công chúa lại viết một bức khác, ngài xem qua là hiểu."
Rốt cuộc trên mặt Lý Sâm có được chút cảm xúc. Thị vệ kế bên hắn bước tới lấy thư, hắn mở ra, đọc lướt qua.
Trong lòng Bá Cách hồi hộp. Lý Sâm nói: "Bổn vương muốn đích thân gặp công chúa."
Vẻ mặt gã lưỡng lự: "Nếu như Vương gia chỉ dẫn theo thân binh vào vương đô..."
Thị vệ Phương Qua bên cạnh Lý Sâm cắt ngang bằng giọng lạnh lẽo: "Làm càn! Vương gia thân thể ngàn vàng, sao có thể đi vào chỗ hiểm! Nếu ngươi thành tâm muốn hợp tác thì hãy đưa công chúa ra khỏi vương đô, vào doanh trại Đại Khang bọn ta!"
"Không thể!" Bá Cách đáp ngay. Công chúa Trường Bình đảm bảo cho sự hợp tác giữa gã và Đại Khang. Giả như công chúa gặp em ruột rồi không muốn trở về, tính toán của gã có thể sẽ bung bét hết. Gã lại nói: "Tại hạ sẽ đảm bảo an toàn của Vương gia. Mười vạn đại quân của Vương gia ở ngay đây, dù sao đi nữa bọn tôi cũng chẳng dám có hành động nào khác. Xin Vương gia hãy an tâm!"
Lý Sâm nhìn bức thư trong tay mình, bỗng nhiên cười: "Đại Vương tử, nếu ngươi hiểu ý bổn vương, lần này, là ngươi đến cầu hòa, không phải bổn vương xin ngươi."
Gã giữ bình tĩnh: "Đúng là Tiểu Vương đến cầu hòa. Đến khi Vương gia vào vương đô, Tiểu Vương sẽ lại bày thêm lòng thành."
Biểu cảm hắn thường thường, dường như đang suy ngẫm. Phương Qua nói: "Vương gia, ngài không nên đi. Ít nhất chúng ta cũng phải mang theo hơn một nghìn quân."
Sắc mặt Bá Cách tệ đi. Quân địch dẫn nhiều người vào vương đô như vậy, trong lịch sử mấy trăm năm tộc Khương là chuyện chưa từng có. Thế nhưng gã không lay chuyển được Thuần Vương, đành nói: "Tiểu Vương chấp nhận để ngài dẫn binh vào vương đô, nhưng một nghìn người... có phải hơi nhiều rồi không."
Lý Sâm thản nhiên: "Năm trăm. Bổn vương chỉ dẫn theo năm trăm người vào vương đô, khi đó sẽ bàn đến vấn đề ngưng chiến."
Bá Cách thở phào nhẹ nhõm. Từ khi đón công chúa Trường Bình đến, đã ngộ gã dành cho Lý Dao còn cao hơn chính thê. Xây cho nàng một căn nhà kiểu Hán để ở, rồi lại phái người ra ngoài chọn mua người Hán về hầu hạ nàng. Thế thì cho dù chị em gặp nhau, công chúa Trường Bình sẽ không nói bậy nói bạ về gã.
Tân Nguyên Quốc.
Vào lần thứ hai Quý Hoàn với Nguyên Vinh vào cung gặp Đàm Kiều, bất ngờ được tin Đàm Kiều đang gặp mặt một nhóm sứ giả ngoại quốc khác. Cả hai nhìn nhau, Nguyên Vinh cười lạnh: "Chắc là người tộc Khương đến. Đàm tướng ngu si thật! Sứ giả Đại Khang còn chưa đi, gã đã công khai thẳng thừng gặp mặt kẻ địch chúng ta.". Đam Mỹ Hài
Quý Hoàn thì thầm: "Theo hạ quan biết, quốc chủ tân nguyên quốc là một người tài giỏi. Tại sao hắn vẫn chưa xuất hiện, mặc cho Đàm tướng một mặt lấy lòng chúng ta đủ cách, một mặt lại mập mờ với người tộc Khương?"
"Ý cậu là?"
"Căn cứ vào hôm các thần tử Tân Nguyên Quốc nói thân thể quốc chủ bọn họ đã tốt lên, thậm chí đã có thể gần gũi với nữ tử..." Trong lòng Quý Hoàn có một phỏng đoán đáng sợ, mà cái ý nghĩ này cứ mãi quanh quẩn trong lòng hắn khiến hắn không nói ra thì khó chịu: "Dòng Thích, tộc Hán, mâu thuẫn chồng chất giữa những thần tử hai tộc. Đàm Tướng là người Hán, nhưng lại là đại thần thân thiết với dòng Thích. Thành Quốc chủ sẽ yên lòng giao việc ngoại giao hệ trọng cho một người như vậy ư? Hay là... hắn ta đã gặp bất trắc gì đó, không thể không giao chính trị quốc gia cho gã?"
Nguyên Vinh chắp tay sau lưng, bước chân thong thả, chau mày rồi sau đó gật đầu: "Cậu nói hợp lý."
Hắn nói thêm: "Thần tử hai tộc Tân Nguyên Quốc nội đấu, có lẽ chính là cơ hội cho ta. Đàm Tướng nhu nhược, ta nhân lúc tên thần tử mềm yếu này cầm quyền, đòi nhiều lợi ích hơn."
Nguyên Vinh cười: "Hay lắm! Chúng ta ở đây chờ đi, chờ Đàm Kiều với người Khương thảo luận xong."
Đàm Kiều đã bắt giam Thường trực tộc Khương — Mục Đông, thủ lĩnh thám tử. Kết