Sáng sớm, Lưu Bạch ôm một chồng sách đi vào phòng Tề Vân Nhược, Tề Vân Nhược chưa hoàn toàn tỉnh táo, còn Lưu Tô thì đang dùng sức lau mặt y.
"Chép kinh?" Lưu Tô hỏi.
Lưu Bạch cười nói: "Để bày tỏ hiếu tâm trong đại thọ của Hoàng hậu nương nương, Vương phi nương nương muốn chuẩn bị kinh Phật tự chép.
Nương nương bảo đây là việc tốt tích đức cho nên cũng tìm mấy bản đưa tới để thiếu gia chép, chờ một thời gian nữa sẽ chọn ngày lành mang lên chùa cung phụng."
Lưu Tô lập tức nghĩ ra nguyên do, nhìn về Tề Vân Nhược với vẻ lo lắng.
Tề Vân Nhược rất bình tĩnh tiếp nhận: "Cảm tạ Vương phi lo nghĩ cho ta, cũng cảm tạ tỷ tỷ đến đây một chuyến."
Lưu Bạch thấy y nhận lấy, mỉm cười rồi đi.
Nàng vừa rời khỏi, Lưu Tô liền chống hông tức giận: "Ta đã nói mà! Ta đã nói rồi mà! Đại tiểu thư không vui trong lòng lâu rồi!"
Trong lòng Tề Vân Nhược cũng có chút mất mác, y xoay người nói với Tiểu San: "Gọi người báo Quý ca ca một tiếng là ta không thể đi, nay lẫn mai đều phải đọc sách."
Tiểu San gật đầu rời đi, Lưu Tô bực bội lật xem mấy trang kinh Phật: "Nhiều như vậy, chép ít nhất cũng phải một hai tháng."
Tề Vân Nhược suy nghĩ: "Chuyện này dù xấu hay tốt cũng do ta mà ra."
Chữ viết Tề Vân Nhược là được mẫu thân y từng nét từng nét dạy dỗ cho nên có chút nữ tính nhưng y lại không nhận ra.
Trước đây Tề Vân Nhược không quá tin thần phật, nhưng đối với việc sao chép kinh thư vẫn cảm thấy nên làm trong sự kính trọng, cho nên y đi rửa tay thật sạch, có điều khi bắt đầu mới nhớ ra mình không có giấy bút.
Tề Vân Nhược khổ não nhìn về phía chính phòng của Tề Nghê Quần, y nghĩ có lẽ Tề Nghê Quần không muốn bị làm phiền bởi chuyện cỏn con này, vì thế y chuyển sang Tiểu Cửu, nói: "Em đến chỗ Quý ca ca, giúp ta mượn giấy bút về đây."
"Dạ? Vâng." Tiểu Cửu gật đầu
Lưu Tô sửng sốt, vội la Tiểu Cửu dừng lại, tức giận: "Đã thế mà ngươi còn muốn chọc đại tiểu thư nữa?"
Tề Vân Nhược nói: "Kêu Tiểu Cửu lén đi thôi, chưa chắc Vương phi nương nương biết đâu."
"Người chúng ta vừa ra khỏi cửa, đại tiểu thư biết ngay."
Tề Vân Nhược buồn rầu: "Biết vậy lúc Tiểu San đi đã nói luôn."
Hôm qua có rất nhiều việc cần Lý Sâm suy tính nên sáng nay thức dậy có hơi đau đầu, công tác ở nha môn cũng đã giải quyết xong kha khá, có điều hắn thấy phiền khi đối mặt với tầng tầng lớp lớp người đến lôi kéo tình cảm, dứt khoát nói dối, ở lại phòng Quý Hoàn nghỉ ngơi.
Tiểu San gõ gõ cửa viện, vào trong tìm được chị Nguyệt Nha Nhi, đem chuyện Tề Vân Nhược phải chép kinh Phật nói ra.
Nguyệt Nha Nhi đáp: "Phiền em ở xa lại phải sang đây, để ta nói lại với công tử, còn điểm tâm này cho em cầm ăn."
Quý Hoàn thức dậy từ sớm, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhẹ tay nhẹ chân đi ra, còn nghe được lời của Tiểu San.
Quý Hoàn mặt không đổi sắc, mỉm cười: "Ta biết rồi.
Về nói lại với Tiểu Tề bảo đệ ấy yên tâm chép sách, ta có chuẩn bị cho đệ ấy vài thứ, chờ mấy ngày nữa sẽ đưa sang."
"Vâng, nô tỳ đã nhớ."
Quý Hoàn biết Tề Vân Nhược túng quẫn, chưa chắc đã có thứ gì thưởng cho tiểu nha đầu này, y bảo Nguyệt Nha Nhi lấy mấy lượng bạc vụn trong túi ra cho Tiểu San, bảo bé về chia với Tiểu Cửu.
Tiểu San được bạc, mừng khấp khởi chạy về.
Quý Hoàn quay lại phòng ngủ với suy tư, Lý Sâm đang dựa vào thành giường, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Quý Hoàn thoáng do dự.
Lý Sâm nghe được vài chữ Chép kinh, Không thể tới, Bạc, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Tề? Y phải chép kinh Phật à?"
Quý Hoàn khẽ thở dài: "E là Quý trắc phi chọc giận Vương phi nương nương, làm liên lụy đến Tiểu Tề đệ đệ."
Lý Sâm bắt tay sau đầu làm gối nằm xuống.
Hắn còn đang quan sát phản ứng Vương phi đối với quyền quản gia, hắn vẫn chờ Vương phi tìm hắn nói ra hoặc là nàng có thể tự mình nghĩ được biện pháp tốt, nhưng Vương phi đến nay vẫn án binh bất động.
Về phần Tiểu Tề, bây giờ vẫn ở dưới quyền quản lý của Vương phi, hắn không có lý do gì bảo y không cần phải chép kinh.
"Túc Cát đâu? Đã tìm thấy bộ mười hai con giáp chưa?"
Quý Hoàn đi ra ngoài hỏi, trở về nói: "Tìm được rồi, bây giờ mang ngay cho Tiểu Tề sao?"
"Ừm, mang qua đi." Lý Sâm nói
Dùng xong bữa sáng, Lý Sâm đ ến thư phòng tìm người bàn chuyện.
Quý Hoàn ngồi trước bàn học, thần sắc lạnh nhạt.
Tiểu Tề với mình không giống nhau, mình thì sớm muộn gì cũng rời khỏi Thuần Vương điện hạ, gả đến vương phủ là đích muội, đại phu nhân ra đề xuất, y cũng đồng ý.
Y có chí lớn, muốn thi đậu tiến sĩ, biên tu* Hàn Lâm viện, dùng mấy mươi năm kết giao với các đại thần, con đường này quá xa, quá dài cũng có nhiều biến số, y phải tìm một con đường thông thiên** lại không thể hao phí cả đời trên người một người đàn ông.
Tiểu Tề cũng thuộc loại hình Vương gia thích, cái em ấy cần chính là bảo hộ của Vương gia.
(*: chức quan | ** lên trời – thuận lợi)
Quý Hoàn nhìn cái tỳ hưu chặn giấy không đem tặng trong tay mình, khe khẽ thở dài.
Khoảng cách mở kỳ thi vào mùa xuân, chỉ còn không tới một năm, tham quan học hỏi bên ngoài cũng tới lúc nên trở về kinh thành rồi.
Không có giấy viết có loại ô phù hợp, cũng không có mực bút, Tề Vân Nhược quyết định làm quen mặt chữ trước, cầm kinh Phật Tề Nghê Quần đưa tới đọc lên thành tiếng.
Khi đọc kinh Phật gặp trúc trắc, có rất nhiều chữ Tề Vân Nhược không nhận ra, y bèn vừa đọc vừa đoán.
Hơn nửa canh giờ sau, Lưu Tô ở bên cạnh đang đan lạc tử(1) bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, đứng lên mở cửa sổ.
Một lát sau, Lưu Tô nói: "Hình như là Túc Cát công công bên cạnh Vương gia, đến vấn an Vương phi......!Hả?"
"Sao vậy?"
"Sao lại đến chỗ chúng ta?" Lưu Tô vội vàng đóng cửa sổ, đi ra mở cửa phòng, theo sau Túc Cát có hai tiểu nội thị, trên tay mỗi người cầm một cái rương nhỏ.
Trên mặt Túc Cát mang theo ý cười ôn hòa: "Cô nương, Tiểu Tề công tử có ở trong không?"
Lưu Tô phúc thân: "Có ạ, công công có gì phân phó?"
Túc Cát dẫn người đi vào, tùy ý nhìn trái phải vài lần, Tề Vân Nhược vốn ngồi trên tháp đã mang hài đi tới.
Túc Cát vừa cười, vừa âm thầm liếc nhìn Tề Vân Nhược.
Tóc buộc tuỳ tiện, thứ dùng để buộc là một sợi dây cột tóc xanh sẫm, trên người mặc một bộ y phục màu trắng xanh mỏng đã bán cũ, trên chân mang đôi hài thêu bằng vải bố có hoạ tiết đám mây, tay nghề thêu non nớt, giống như là từ tay của tiểu nha đầu trong phòng.
Người này sinh ra đã đẹp, đôi mắt lớn, cái mũi xinh xắn, môi mỏng, cằm nhọn nhỏ nhắn —— Túc Cát thu hồi ánh mắt, lại cười hỏi: "Công tử có bận gì không?"
Tề Vân Nhược đáp: "Đang đọc kinh Phật."
Túc Cát gật đầu, ra hiệu nội thị phía sau đi lên, mở nắp hòm trên tay người thứ nhất: "Đây là Vương gia ban cho, một bộ trang trí con giáp bằng ngọc lưu ly", tiếp theo mở hòm trên tay người thứ hai: "Còn cái này là nô tài tự làm chủ đưa tới, trước kia Vương gia cảm thấy hay nên giữ lại, đều là những thoại bản truyền kỳ rất được ưa thích, nếu như công tử thấy hay, ở tiền viện vẫn còn nhiều."
Tề Vân Nhược cười tới ánh mắt lấp lánh, y xem qua vật trang trí trước, cầm lên một con gà trống màu nâu: "Đây là con vật cầm tinh của ta." Lại lật xem mấy quyển tiểu thuyết truyền kỳ, nói: "Cảm ơn công công."
Tề Vân Nhược vô tâm vô phế còn trong lòng Lưu Tô đã hơi hoảng rồi, nàng ta khách khí: "Đa tạ công công tự mình đi một chuyến, nô tỳ thay công tử tạ ơn Vương gia ban thưởng.
Có điều......!Vương gia, sao lại, sao lại đột nhiên......"
Tươi cười trên mặt Túc Cát dần phai nhạt: "Cô nương, chúng ta là hạ nhân, làm sao đo lường được ý của chủ."
Vẻ mặt Lưu Tô cứng đờ: "Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ chỉ cao hứng thay công tử thôi."
Túc Cát gật đầu, lại nói với Tề Vân Nhược: "Nô tài không quấy rầy công tử nữa."
"Vâng, ngài đi." Tề Vân Nhược đáp.
Sắc mặt Lưu Tô không tốt lắm, nàng liếc mắt nhìn về hướng chính phòng, lại liếc mắt qua Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược có sách mới, ngập tràn hứng thú với cố sự truyền kỳ đương nhiên không bằng lòng xem kinh Phật nữa, nhưng y vẫn biết mình còn phải sao chép, tiếc rằng: "Vẫn không có giấy bút."
Trong chính phòng.
Tề Nghê Quần nói: "......!Vương gia có ý gì?"
Tống ma ma căm giận: "Còn có thể là gì nữa! Lão nô đã nói rồi, thằng nhóc kia không phải thứ tốt đẹp gì, cả ngày chạy ra bên ngoài, không biết trong lòng nghĩ gì, bày thủ đoạn gì?"
Khi Túc Cát đến viện Đông Mai, trước tiên sang đây bái kiến Tề Nghê Quần, giải thích ý đồ đến nhưng không đề cập nguyên nhân, chỉ nói có một bộ trang trí mộc mạc đáng yêu mà Tiểu Tề công tử trong viện Vương phi nương nương vẫn còn nhỏ, chắc hẳn sẽ thích.
Tề Nghê Quần sai Lưu Bạch chuẩn bị đồ thưởng cho Túc Cát và tiểu nội thị.
Túc Cát không hề từ chối, nhận lấy, càng thêm cung kính với Tề Nghê Quần nhưng lại không nói thêm gì.
Cho dù Tề Nghê Quần không dặn, Lưu Bạch cũng sai người chú ý quan sát hai gian phòng ở hoa viên đối diện, Túc Cát ở lại không lâu, so với thời gian thỉnh an nàng còn ngắn hơn, song trong lòng Tề Nghê Quần vẫn cứ cực kỳ khó chịu.
Chuyện này so với chuyện lần đầu tiên Vương gia rời nơi này rồi tìm nam sủng qua đêm không giống nhau.
Quý Hoàn đã ở lại vương phủ hơn một năm, trong suy nghĩ của nàng, y không khác biệt gì với phi thiếp trong phủ vương gia, nhưng còn