Rốt cục Lý Bân cũng liên lạc lại cho tôi, tôi nói chuyện chính thức yêu đương với Thẩm Trạch Dương nói cho cậu ta, cậu ta nổi giận luôn, từ đầu dây bên kia hét om xòm: "Vĩ Thần, sao cậu có thể lao đầu vào cái tên khẩu Phật tâm xà đó? Tên đó người ta vừa nhìn là thấy không ưa nổi rồi, tính tình không tốt, cậu nhất định sẽ bị bắt nạt đó."
Tôi buộc phải giơ điện thoại cách xa tai, chờ cậu ta trút giận xong mới nói: "Lý Bân, Trạch Dương anh ấy tốt lắm, tuy rằng đối với người không quen biết thì đúng là mặt rất lạnh, nhưng mà, đối với người anh ấy quan tâm, anh ấy sẽ không che giấu sự quan tâm đâu.
Huống hồ ba mẹ tớ cũng rất thích anh ấy, tớ muốn yêu đương thật sự để cho họ khỏi thất vọng."
Lý Bân yên lặng, hồi lâu sau mới nói: "Nếu như vậy, tớ thì sao?"
"Hử?" Tôi nghe không hiểu.
"Cậu đã đồng ý với tớ, vĩnh viễn không rời xa tớ." Âm thanh Lý Bân rất nặng nề.
"...!Đúng mà, cậu vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của tớ." Tôi trấn an, "Tớ tuyệt đối không phải là người trọng sắc khinh bạn, chắc cậu cũng biết mà?"
Cậu ta lại yên lặng, mãi lúc sau mới nói: "Tớ biết, nhưng mà...!thôi quên đi, có lẽ đây thật sự là vận mệnh."
Cúp điện thoại xong, tâm trạng tôi đột nhiên rất nặng nề, chẳng biết vì sao mà giọng điệu của Lý Bân vừa rồi giống hệt như bị bỏ rơi, khiến tôi cảm thấy bản thân dường như đã làm sai điều gì.
Lúc Thẩm Trạch Dương trở về, tôi còn đang ngồi ngẩn người trước TV, anh gõ gõ đầu tôi, tôi ngẩng đầu lên trừng mắt: "Làm gì vậy? Nhỡ ngốc đi thì sao."
Anh ta ha ha cười hai tiếng, ngồi bên cạnh tôi: "Em đang dùng thái độ này chào đón ông chồng mệt mỏi của mình về nhà à?"
Tôi lườm anh ta, nói: "Chồng cái gì mà chồng? Mới đang yêu đương thôi đó, làm gì đã sâu đậm thế?"
Anh ta bắt được tay tôi, hôn lên chiếc nhẫn trên bàn tay: "Vậy, cái này là gì?"
"..." Vốn muốn nói đó là tín vật của cuộc kết hôn giả, nhưng vừa nghĩ đến chuyện lần trước tôi nhắc đến kết hôn giả, vẻ mặt anh ấy liền phẫn nộ như thế, vì vậy tôi lựa chọn im lặng.
"Có lẽ em nghĩ rằng chúng ta chỉ là kết hôn giả, nhưng