Bởi vì ngay cả nhân mã dưới quyền Tần Vi Vi, đệ tử Lam Ngọc môn cũng mặc y phục màu lam, khiến cho nàng có cảm giác như bị người tát vào mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, phát hiện ra rõ ràng là tên này quyết tâm cố ý khiến cho mình mất hết thể diện.
Tên khốn này, có lúc quá ưu tú cũng không phải là chuyện tốt.
Tần Vi Vi vốn đã từng lấy chuyện này khiển trách các lộ động chủ, hôm nay Miêu Nghị làm như vậy giống như hạc đứng giữa bầy gà, khiến cho đám động chủ khác cảm thấy khó chịu trong lòng, đều đang thầm mắng, tiểu tử thối này đang cố ý để lộ ra ngươi có khả năng, có phải không?
Miêu Nghị cũng phát hiện ánh mắt mọi người nhìn về phía mình tựa hồ có vẻ bất thiện, nhưng không nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào, lão tử chọc các ngươi lúc nào chứ?!
Bây giờ không phải là thời điểm so đo những chuyện khác, chính sự quan trọng hơn, Tần Vi Vi liếc nhìn Hắc Thán mập mạp khó coi mà Miêu Nghị đang cỡi, biết cước lực của nó rất nhanh bèn khoát tay chỉ:
- Miêu Nghị, dẫn dắt nhân mã của ngươi chạy trước mở đường, phát hiện bất cứ dị thường nào lập tức trở về báo!
- Dạ!
Miêu Nghị chắp tay ôm quyền một tiếng, Hắc Thán xoay người, hắn vung tay lên, dẫn Trịnh Kim Long cùng Vương Tử Pháp dẫn đầu chạy đi.
Tiếng vó long câu vang lên như tiếng sấm, Tần Vi Vi dẫn đầu, sau lưng hơn ba mươi kỵ theo đuôi nhanh như điện chớp...
-----------
Tuyết đã ngừng rơi, bầu trời trong sáng, vạn dặm không mây, xung quanh quần sơn trùng điệp chập chùng như khoác một chiếc áo vàng xinh đẹp.
Dưới sơn môn Nam Tuyên phủ có bóng người lướt ra, vung tay quát lệnh cho người tới dừng lại.
Ba thớt long câu bọn Miêu Nghị đột nhiên giẫm vó ngừng lại, vó sau cày ra mấy vết sâu, khẩn cấp dừng trước sơn môn.
Miêu Nghị định thần nhìn lại, kẻ ngăn cản không ai xa lạ chính là Chu Lập Cần đã từng quen biết.
Bên cạnh Tiền Tử Phụng lướt tới, nhìn Miêu Nghị chắp tay cười nói:
- Thì ra là Miêu động chủ.
Miêu Nghị tay vén áo choàng nhảy xuống long câu, cười to đi tới trước mặt hai người, ôm quyền nói:
- Thì ra là Chu huynh và Tiền huynh, vốn đang muốn tìm hai vị tâm sự, không nghĩ tới lại là đúng lúc hai vị đang làm nhiệm vụ.
Hai bên khách sáo hàn huyên với nhau một hồi, cách đó không xa vang lên tiếng rầm rập, mấy chục long câu chạy như bay tới, chính là Tần Vi Vi dẫn đội tới.
Đã được Miêu Nghị thông báo trước, Chu Lập Cần và Tiền Tử Phụng khoát tay cho đi. Tần Vi Vi chẳng qua chỉ hơi liếc mắt Miêu Nghị, sau đó dẫn dắt người vọt vào sơn môn.
Không bao lâu, phương xa lại mơ hồ truyền tới một trận vó long câu.
Tiền Tử Phụng không thể không ôm quyền nói xin lỗi với Miêu Nghị:
- Miêu động chủ, hôm nay chúng ta đang làm nhiệm vụ, gần đây chính là thời điểm các sơn bàn giao, sợ rằng không tiện trò chuyện với ngươi lâu...
- Hiểu rồi!
Miêu Nghị phất tay ngắt lời, bên trong nhẫn trữ vật lóe ra hai túi tiền nhét vào trong tay hai người, thấp giọng nói:
- Chút tâm ý nhỏ…
Trịnh Kim Long và Vương Tử Pháp ngồi trên long câu thấy vậy nhìn nhau, không khỏi thầm nhủ trong lòng, đường đường động chủ phải đưa lễ cho hai tên trông chừng sơn môn sao, quả nhiên người tu vi thấp cũng phải hạ mình…
Sau khi khách sáo đôi câu Miêu Nghị đang muốn lên ngựa, thình lình nơi xa có một đám người nhanh chóng chạy tới. Sau khi người cầm đầu khoát tay nhất tề dừng lại dưới sơn môn, mới nhìn ra người tới chính là sơn chủ Thiếu Thái sơn.
- Miêu lão đệ!
Hùng Khiếu cười vui vẻ lên tiếng chào hỏi.
Miêu Nghị nghe tim mình như chìm xuống, ánh mắt quét qua hai tên thị nữ sau lưng Hùng Khiếu, thấy hai nàng đều đang nhìn mình chằm chằm, cũng không biết ai mới là nữ nhi Hoàng Bảo Trưởng.
Bất quá ánh mắt hắn không dừng lại trên người hai thị nữ, sợ bị nhìn ra sơ hở, mà nhìn về phía Hùng Khiếu ôm quyền hành lễ:
- Miêu Nghị, ra mắt sơn chủ Thiếu Thái sơn!
Hùng Khiếu cũng đang chú ý phản ứng của hắn, chuyện Diệu Pháp tự lúc trước ít nhiều làm cho y sinh lòng nghi ngờ Miêu
Nghị. Cũng không phải là vì Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành chết, mà bởi vì sau đó Miêu Nghị lấy vật cỡi từ Trường Phong động ra đi không từ mà biệt, y nghi ngờ không biết Miêu Nghị có gì chột dạ hay không.
Nhất là sau đó Hoàng thành chủ chết, thậm chí ngay từ đầu Xuân Tuyết nghi ngờ chính là Miêu Nghị làm, bởi vì hai chuyện này xảy ra gần nhau.
Bất quá sau đó tin tức phủ thành chủ truyền đến, nói Hoàng thành chủ là bị hai công tử bột tuấn tú giết, mặc dù bề ngoài Miêu Nghị coi như hào khí bừng bừng, nhưng lại không có liên quan gì tới anh tuấn cả. Huống chi miêu tả vóc dáng cũng không giống, cộng thêm thành chủ phu nhân bị đánh cho một trận, người hành hung để lại mấy lời hết sức khó hiểu, rốt cục Miêu Nghị thoát khỏi hiềm nghi.
Quan trọng nhất là sau khi chuyện xảy ra nhớ lại những nội tình khác, cũng làm cho Hùng Khiếu không dám tra nữa.
Hùng Khiếu không nhìn ra đầu mối gì từ trên mặt Miêu Nghị, lúc này khoát tay cười nói:
- Lão đệ khách sáo rồi, bây giờ Hùng mỗ phải tranh thủ đi gặp phủ chủ bàn giao, lúc trở về chúng ta sẽ thân cận với nhau một chút.
- Dạ!
Miêu Nghị chắp tay trả lời.
Hùng Khiếu cười híp mắt gật đầu một cái, dẫn dắt đám thuộc hạ tiến vào sơn môn.
Bọn Tiền Tử Phụng càng coi trọng Miêu Nghị hơn trước, Hùng Khiếu có thể tiếp nhận vị trí cũ của phủ chủ Dương Khánh trở thành sơn chủ Thiếu Thái sơn, dĩ nhiên là người được phủ chủ Dương Khánh hết sức xem trọng. Người như vậy lại gọi Miêu Nghị là lão đệ, xem ra nhân duyên vị Miêu động chủ này ở Nam Tuyên phủ không tệ.
Trịnh Kim Long và Vương Tử Pháp cũng như có điều suy nghĩ nhìn nhau.
- Tiền huynh, không biết các ngươi có biết hai vị thị nữ Hùng sơn chủ là nhân sĩ nơi nào hay không, tính danh trước đây là gì?
Miêu Nghị quay đầu lại thỉnh giáo một câu.
- Trước đây Hùng sơn chủ trấn giữ Trường Phong động, hai tên thị nữ hẳn là người của Trường Phong thành. Bất quá Đại cô cô Xuân Tuyết hẳn là họ Hoàng, cụ thể tên gì cũng không biết, về phần vị tiểu cô cô kia càng không rõ lắm. Thông thường người được chọn vào làm thị nữ đều đổi tên khác, tên cũ đã là chuyện nhiều năm trước, người của Trường Phong động không mấy ai có thể biết được rõ ràng.
Tiền Tử Phụng trả lời một câu, lại tò mò hỏi:
- Miêu động chủ, ngươi hỏi thăm chuyện này làm gì?
Miêu Nghị không đáp lại hỏi:
- Vậy làm sao ngươi biết Đại cô cô Xuân Tuyết là họ Hoàng?
Chu Lập Cần bên cạnh a một tiếng, thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ Miêu động chủ không nghe nói sao, đầu năm nay Trường Phong thành xảy ra đại sự, huyên náo khắp nơi, ngay cả phủ chủ cũng bị kinh động. Có hai người xông vào phủ thành chủ Trường Phong thành giết Hoàng thành chủ, mà vị Hoàng thành chủ này chính là phụ thân của Xuân Tuyết, chính là vì chuyện này chúng ta mới biết Xuân Tuyết họ Hoàng.
Ặc... Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Hai người xông vào giết... Lớn lối như vậy sao?
Hắn cảm thấy không hiểu được, rõ ràng là một mình mình làm, cũng không để cho người ta nhìn thấy, vì sao biến thành hai người làm???